Viết tặng Yên Ly
Ta đã yêu thì có gì phải nói
Đâu cần lời thỏ thẻ tự vành môi
Khi sông cạn, khi núi mòn gian dối
Trăm năm chờ cũng lạnh ngắt mà thôi.
Ta đã hốt cả địa cầu nhung nhớ
Nhốt vào tim em, nhốt dại nhốt khờ
Em đâu có còn ngăn nào để chứa
Hình bóng ai… dù chứa giữa đêm mơ.
Em thử mở tim mình ra chút xíu
Sẽ gặp ta đứng giữa vườn Địa Đàng
Ta đã ăn không còn một trái cấm
Để cùng em rong ruổi khắp nhân gian.
Ta không dại theo lối mòn xưa cũ
Nằm trùm chăn cho bớt lạnh tương tư
Ta thà làm một người tù cấm cố
Trong lòng em… trong nỗi nhớ thiên thu…
Lang thang cả đời chi cho mỏi mệt
Ta cùng em đủ mở cửa Thiên Đàng.
Trạch Gầm
* * *
Xem bài khác cùng tác giả: click vào đây
Xem bài khác cùng chủ đề: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net