BỎ LÀNG RA ĐI
Sáng tác: Phạm Thế Mỹ
Ca sĩ: Duy Khánh
Độ ấy chúng tôi còn nghèo túng lắm
Những Hoàng Dương, Viên Chính, Lâm Anh
Bàng Sĩ Nguyên, Trần Vũ hợp thành
Trường phái im lặng, Lâm Anh là huynh trưởng.
Mỗi bận gặp nhau là gầm lên sung sướng
Thơ nhạc ùa ra ngất ngưỡng rực không gian
Rượu gạo quê hương chẳng bình ngọc li vàng
Uống kính cẩn đến tràn hương cảm xúc.
Điểm gặp gỡ nằm lòng trong kí ức
Mỗi thành viên dù lưu lạc phương nào
“Trụ sở bà Nội” nghe dễ yêu sao
Nội của Chính Dương qua rồi bát thập.
Thương các cháu trai ngồi hòa theo nhịp đập
Nhấm nháp từng ngụm thơ, giọt nhạc tuôn trào
Bao dung nhìn những điệu nhảy xô bồ
Thác loạn dưới trăng sao
Không quở phạt ngọt ngào nhưng đáng nể.
Gọi trụ sở cho oai là như thế
Chứ đơn sơ những vách gạch mái tôn
Ngồi nghe mưa là bạt vía kinh hồn
Khuya gió tấu những điệu đờn ma quái.
Mỗi bận xuân về, anh em gặp lại
“Im lặng” vỡ ra những thánh nhạc thần thơ
Đọc nhau nghe nóng hổi mới ra lò
Chuyền tay rượu sóng xô trào nhuệ khí.
Tràng pháo chuột đón Giao thừa ý vị
Chẳng cử kiêng chơi thỏa chí bình sinh
Khiến mẹ cha phải nổi trận lôi đình
Ba mươi tuổi vẫn đòn roi nát đít.
Mới thôi mà hai mươi năm biền biệt!
Anh em xa mỗi đứa một phương trời
Quảng Ngãi dài một chuỗi mộng xa xôi
Hình trụ sở mờ trôi cùng dĩ vãng.
Trường phái cũ chỉ còn từ yên lặng
Thơ những Lâm Anh, Viên Chính, Hoàng Dương
Và thơ tôi Lưu Lãng Khách - Duy Toàn
Đã đến lúc không còn im lặng nữa.
Ôi! “Trụ sở”! thời vàng son nhớ mãi
Nghèo mà vui tìm đâu lại ai ơi!
Khi áo cơm thao túng điểm trang đời
Đành chuyện của một thời xin giã biệt.
TP, 05/09/2012
Lưu Lãng Khách
* * *
Xem bài khác cùng tác giả: click vào đây
Xem bài khác cùng chủ đề: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net