BỨC ĐIỆN THƯ CỦA ÔNG DAVID SIEGEL, CHỦ NHÂN CÔNG TY WESTGATE RESORTS, GỞI CHO NHÂN VIÊN
Người Dịch: Hương Saigon
Lời người dịch:
Sáng nay có một vị gởi email riêng yêu cầu Huong Saigon dịch bức điện thư của David Siegel gởi cho nhân viên của công ty Westgate Resorts. Nhận thấy người Việt tỵ nạn cs ở Hoa Kỳ cần đọc để tìm hiểu thêm trước ngày bầu cử TT, tôi xin phổ biến bản dịch nầy lên diễn đàn để rộng đường suy luận. Dĩ nhiên, những người bỏ phiếu theo định kiến (hoặc định hướng) không cần phải đọc bức thông điệp nầy. Tuy nhiên những ai khách quan và muốn đem lá phiếu của mình làm một đóng góp vào sự kiến tạo quyền lợi chung của đất nước mình đang sống, hãy đọc bức thông điệp nầy với sự chân thành của lương tâm và khối óc.
Xin lưu ý, đất nước nầy được phồn thịnh không phải là nhờ vào sự can thiệp của chính phủ mà là do công sức của từng người dân, đặc biệt là những ai đem tài sức của mình để tối hảo hoá cuộc sống, đồng thời nâng cao mức sống của tha nhân. Không phải Bill Gates bỏ Harvard, lãnh tiền thất nghiệp để rong chơi, mà là dồn hết mọi nổ lực, giam mình vào garage, để chế máy điện toán cá nhân (personal computers) cũng như hệ thống điều khiển điện toán phức tạp, nhưng dể dùng để cống hiếm cho nhân loại. Dĩ nhiên, Bill Gates đã trở trở thành một tỷ phú (1%). Tuy nhiên với số tiền khổng lồ, ông đã và đang làm gì cho tha nhân? Dĩ nhiên là làm việc từ thiện. Do đó, mọi nổ lực tạo ra một "mặt trận đấu tranh giai cấp" cần phải bị vạch rõ và triệt tiêu càng sớm càng tốt [Hãy nhớ lại cuộc đánh tư sản của CSVN sau 1975!]
Hương Saigon
- - - -
Đề tài: Thông Điệp từ David Siegel
Ngày: Thứ Hai, ngày 08-10-2012, lúc 13:58:05(EDT)
Từ: [David Siegel]
Gởi đến: [Tất cả nhân viên]
Kính gởi quý nhân viên,
Như hầu hết quý vị đã biết công ty của chúng ta, Westgate Resorts, tiếp tục thành công mặc dù nền kinh tế rất ảm đạm. Không có một nghi vấn nào về việc nền kinh tế đã trở nên tồi tệ hơn và chúng ta vẫn chưa thấy một sự cải thiện nào trong bốn năm qua. Mặc dù những thử thách mà chúng ta phải đương đầu, một tin tức tốt là: Hiện nay nền kinh tế không là một mối đe dọa cho công ăn việc làm của quý vị. Nhưng, cái đe dọa là thêm 4 năm nữa cho chính phủ (Tổng thống) hiện nay. Tất nhiên, là người mướn quý vị làm việc, tôi không bảo quý vị phải bỏ phiếu cho ai, và chắc chắn rằng tôi sẽ không can thiệp vào quyền bầu phiếu của quý vị cho bất cứ ai mà quý vi lựa chọn. Trên thực tế, tôi khuyến khích quý vị bỏ phiếu cho người mà quý vị nghĩ rằng họ sẽ phục vụ tối đa quyền lợi của quý vi.
Chân dung ông David Siegel
Tuy nhiên, xin cho tôi chia sẻ một vài sự kiện có thể giúp quý vị quyết định cái gì là quyền lợi tối hảo của quý vị. Chính quyền hiện tại và báo chí đã tạo nên một môi trường khiến người chủ chống lại nhân viên của mình. Họ muốn quý vị tin rằng chúng ta đang sống trong một hệ thống giai cấp mà trong đó người giàu càng giàu hơn, người nghèo càng nghèo hơn. Họ gán cho chúng tôi nhản hiệu "1%", ám chỉ rằng bằng 1 cách nào đó chúng tôi được miễn giảm những thử thách mà đất nước chúng ta phải đương đầu. Điều này rất xa sự thật. Chắc chắn, quý vị đã nghe nói về ngôi nhà to lớn mà tôi đang xây cất. Chắc chắn, nhiều người nghĩ rằng tôi sống một cuộc đời đầy đặc quyền. Tuy nhiên, những gì bạn không thấy hoặc không nghe là câu chuyện đằng sau những thành công mà tôi đã đạt được.
Tôi bắt đầu gầy dựng công ty này hơn 42 năm về trước. Vào thời điểm đó, tôi sống trong một ngôi nhà rất khiêm tốn. Tôi biến nhà để xe thành một văn phòng. Tôi tận dụng 100% nỗ lực của tôi vào việc xây dựng công ty, mà cuối cùng quý vị đã được tôi mướn để làm việc. Chúng tôi đã từng không đi ăn tại các nhà hàng sang trọng hoặc có những cuộc du lịch đắt tiền, bởi vì mỗi đồng Mỹ kim tôi làm ra đã được bỏ vào công ty này. Tôi từng lái một chiếc xe cũ, và ở nhà thường xuyên vào cuối tuần, trong khi bạn bè của tôi đi tiệc tùng và uống rượu. Trên thực tế, tôi đã "kết hôn" với doanh nghiệp của tôi - làm việc cực nhọc, kỷ luật, và hy sinh. Trong khi đó, nhiều người trong số bạn bè của tôi có công việc bình thường. Họ làm việc 40 giờ một tuần và kiếm được lợi tức khá, và họ tiêu xài từng cắc mà họ kiếm được. Họ lái xe hơi lộng lẫy, sống trong các ngôi nhà đắt tiền, và mặc quần áo hiệu sang trọng. Bạn bè của tôi tái tài trợ nợ nhà của họ và sống một cuộc sống xa hoa. Nhưng tôi không làm như thế. Tôi để thời gian, tiền bạc, và cuộc sống của tôi vào doanh nghiệp này - với một tầm nhìn là cuối cùng, có một ngày, tôi sẽ có đủ khả năng để mua bất cứ điều gì tôi muốn. Thậm chí cho đến ngày nay, mỗi cắc kiếm được tôi đều bỏ vào công ty này. Trong bốn năm qua, tôi đã phải ngưng xây cất ngôi nhà mà tôi mơ ước, cắt giảm các chi phí, và đem con tôi ra khỏi trường tư, chỉ là để giữ cho công ty này được mạnh mẽ và để giữ công ăn việc làm cho quý vị.
Hãy nghĩ đến điều này - hầu hết quý vị sáng đến làm việc, chiều về nhà và số giờ còn lại là dành riêng cho quý vị muốn làm gì thì làm theo sở thích của mình. Nhưng tôi không được như thế và cũng không có nút "tắt" cho tôi. Khi bạn rời khỏi văn phòng là xong việc và các bạn có một cuối tuần cho chính riêng mình. Rất tiếc là tôi không có cái tự do đó. Tôi ăn uống, sinh sống, và hít thở công ty từng phút trong một ngày, từng ngày trong một tuần. Không ngơi nghỉ. Không có cuối tuần. Không có giờ vui nhộn. Tôi biết có nhiều vị làm việc chăm chỉ và làm việc xuất sắc, nhưng tôi là người ký từng ngân phiếu, trả mọi chi phí, và bảo đảm công ty này tiếp tục thành công. Rủi thay, người ta chỉ thấy ngôi nhà đẹp đẽ và lối sống xa hoa. Điều chắc chắn mà báo chí không muốn quý vị thấy, là câu chuyện thật về công việc cực nhọc và sự hy sinh tôi phải gánh chịụ.
Bây giờ, nền kinh tế đang xuống dốc và những người như tôi, những người có quyết định đúng đắn và đầu tư vào bản thân mình, đang bị buộc phải giải cứu tất cả những người không làm như tôi. Những người chi tiêu quá mức số lương của mình đột nhiên cảm thấy có quyền được hưởng những xa xỉ mà tôi đã hy sinh 42 năm của cuộc đời để tạo ra. Vâng, chủ quyền kinh doanh có nhiều lợi ích của nó, nhưng cái giá mà tôi phải trả thì rất đắt và không phải là không bị thương tích. Thật không may, chi phí của doanh nghiệp đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát, và xin cho tôi nói lý do tại sao: Chúng tôi đang bị đánh thuế gần chết và chính phủ nghĩ rằng chúng tôi chưa đóng đủ. Chúng tôi phải đóng tiền thuế tiểu bang, thuế liên bang, thuế tài sản, thuế bán hàng và thuế sử dụng, thuế lương bổng, thuế bồi thường tai nạn lao động và thuế thất nghiệp. Thậm chí tôi phải thuê cả một sở (department) để quản trị các loại thuế này. Tôi có câu nầy muốn hỏi: Ai là người thực sự kích thích nền kinh tế? Có phải là chính phủ, kẻ muốn lấy tiền từ những người đã làm ra tiền và ban bố cho những người không làm ra tiền, hay là những người như tôi đã tạo ra một công ty từ nhà xe và trực tiếp mướn hơn 7000 nhân viên và tiếp đãi trên 3 triệu người hằng năm với những cuộc nghĩ mát tuyệt vời?
Rõ ràng, chính quyền hiện nay tin rằng lấy tiền của tôi là một kích thích kinh tế đúng đắn cho đất nước này. Thực tế là, nếu tôi khấu trừ 50% tiền lương của quý vị, quý vị sẽ bỏ việc và sẽ không làm việc ở đâỵ. Ý của tôi là, tại sao quý vị phải đi làm? Có ai muốn lảnh chỉ 50% tiền lương của công việc cực nhọc của mình? Thế mà, đây là những gì xảy ra cho tôi.
Công ty Westgate Resorts
Đây là những gì mà hầu hết mọi người không hiểu, và báo chí cùng Chính phủ của chúng ta đã chọn để làm ngơ -- muốn kích thích nền kinh tế quý vị cần phải kích thích những gì điều động nền kinh tế. Thay vì tăng thuế của tôi và đem số tiền đó vào cái "hố đen" (black-hole) của Hoa Thịnh Đốn, hãy để cho tôi chi tiêu vào việc phát triển công ty, mướn thêm nhân viên , và tạo ra sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng. Nhân viên của tôi sẽ được hưởng sự phong phú, do giảm thuế, dưới hình thức tăng chức với mức lương khá hơn. Nhưng đó không phải là điều mà Chính phủ hiện tại của chúng ta muốn quý vị tin tưởng. Họ muốn quý vị tin rằng việc lấy thêm tiền của người tạo ra tài sản đem cho người không tạo ra nó là có ý nghĩa, và bằng một cách nào đó, nền kinh tế của chúng ta sẽ được cải thiện. Họ không muốn quý biết rằng "1%", như họ thích dán nhãn cho chúng tôi, đóng hơn 31% của tất cả các loại thuế ở đất nước này. Thomas Jefferson, tác giả của Hiến pháp tuyệt vời của chúng ta, từng nói, "dân chủ" sẽ bị chấm dứt khi quý vị lấy của những người sẵn sàng làm việc và ban bố cho những người không làm việc".
Kinh doanh là con tim của Mỹ và luôn là như thế. Để tái khởi, quý vị phải khuyến doanh, chứ không giết chết doanh nghiệp. Tuy nhiên, các nhà môi giới quyền lực ở Hoa Thịnh Đốn tin rằng tái phân phối tài sản là động cơ chính của guồng máy kinh tế Mỹ. Đây là một điều rất xa sự thật và cũng là điều mà chúng ta muốn thay đổi.
Thế thì, tôi sẽ đi đến kết luận nào dựa trên tất cả những điều này? Rất đơn giản. Nếu có bất kỳ 1 loại thuế mới nào đánh vào tôi, hoặc công ty của tôi, như Tổng thống hiện tại của chúng ta đang hoạch định, tôi sẽ không có sự lựa chọn nào hơn là phải giảm tầm vóc của công ty này. Thay vì phát triển công ty, tôi sẽ bị bắt buộc phải cắt giảm. Điều này có nghĩa là ít công ăn việc làm hơn, ít lợi ích hơn và chắc chắn sẽ có ít cơ hội hơn cho mọi người.
Do đó, khi quý vị quyết định bỏ phiếu, hãy tự hỏi ứng cử viên nào hiểu và ứng cử viên nào không hiểu môn kinh tế về quyền sở hữu kinh doanh? Chính sách của ai sẽ gây nguy cơ cho công ăn việc làm của quý vị? Trả lời câu hỏi đó quý vị sẽ biết ai là người người có thể bảo vệ và duy trì công ăn việc làm của quý vị. Trong khi các phương tiện truyền tin muốn quý vị tin rằng nhóm "1%" là xấu, tôi xin tuyên bố cùng quý vị rằng họ không xấu. Họ tạo ra hầu hết các việc làm. Nếu quý vị bị mất việc làm, điều nầy sẽ không do bàn tay của "1%", mà nó nằm trong tay của cơn bão chính trị đang thổi qua khắp đất nước này.
Quý vị thấy đấy, tôi không còn có thể ủng hộ một hệ thống trừng phạt kẻ có khả năng sản xuất và ban bố cho những người không sản xuất. Động lực làm việc và cung cấp công ăn việc làm của tôi sẽ bị tiêu hủy, và cùng theo đó là cơ may của quý vi. Nếu điều nầy xảy ra, quý vị có thể tìm gặp tôi ở vùng Caribbean, ngồi trên bãi biển, dưới một gốc "dừa tây" (palm tree), về hưu, và không còn có nhân viên nào để mà lo lắng.
(Ký tên) Người chủ công ty của quý vị,
David Siegel
Read the ridiculous letter in its entirety below:
Subject: Message from David Siegel
Date: Mon, 08 Oct 2012 13:58:05 -0400 (EDT)
From: [David Siegel]
To: [All employees]
To All My Valued Employees,
As most of you know our company, Westgate Resorts, has continued to succeed in spite of a very dismal economy. There is no question that the economy has changed for the worse and we have not seen any improvement over the past four years. In spite of all of the challenges we have faced, the good news is this: The economy doesn’t currently pose a threat to your job.
What does threaten your job however, is another 4 years of the same Presidential administration. Of course, as your employer, I can’t tell you whom to vote for, and I certainly wouldn’t interfere with your right to vote for whomever you choose. In fact, I encourage you to vote for whomever you think will serve your interests the best.
However, let me share a few facts that might help you decide what is in your best interest.The current administration and members of the press have perpetuated an environment that casts employers against employees. They want you to believe that we live in a class system where the rich get richer, the poor get poorer.
They label us the “1%” and imply that we are somehow immune to the challenges that face our country. This could not be further from the truth. Sure, you may have heard about the big home that I’m building. I’m sure many people think that I live a privileged life. However, what you don’t see or hear is the true story behind any success that I have achieved.
I started this company over 42 years ago. At that time, I lived in a very modest home. I converted my garage into an office so I could put forth 100% effort into building a company, which by the way, would eventually employ you. We didn’t eat in fancy restaurants or take expensive vacations because every dollar I made went back into this company.
I drove an old used car, and often times, I stayed home on weekends, while my friends went out drinking and partying. In fact, I was married to my business — hard work, discipline, and sacrifice. Meanwhile, many of my friends got regular jobs. They worked 40 hours a week and made a nice income, and they spent every dime they earned.
They drove flashy cars and lived in expensive homes and wore fancy designer clothes. My friends refinanced their mortgages and lived a life of luxury. I, however, did not. I put my time, my money, and my life into this business —- with a vision that eventually, some day, I too, will be able to afford to buy whatever I wanted.
Even to this day, every dime I earn goes back into this company. Over the past four years I have had to stop building my dream house, cut back on all of my expenses, and take my kids out of private schools simply to keep this company strong and to keep you employed.
Just think about this – most of you arrive at work in the morning and leave that afternoon and the rest of your time is yours to do as you please. But not me- there is no “off” button for me. When you leave the office, you are done and you have a weekend all to yourself.
I unfortunately do not have that freedom. I eat, live, and breathe this company every minute of the day, every day of the week. There is no rest. There is no weekend. There is no happy hour.
I know many of you work hard and do a great job, but I’m the one who has to sign every check, pay every expense, and make sure that this company continues to succeed. Unfortunately, what most people see is the nice house and the lavish lifestyle. What the press certainly does not want you to see, is the true story of the hard work and sacrifices I’ve made.
Now, the economy is falling apart and people like me who made all the right decisions and invested in themselves are being forced to bail out all the people who didn’t. The people that overspent their paychecks suddenly feel entitled to the same luxuries that I earned and sacrificed 42 years of my life for. Yes, business ownership has its benefits, but the price I’ve paid is steep and not without wounds.
Unfortunately, the costs of running a business have gotten out of control, and let me tell you why: We are being taxed to death and the government thinks we don’t pay enough. We pay state taxes, federal taxes, property taxes, sales and use taxes, payroll taxes, workers compensation taxes and unemployment taxes.
I even have to hire an entire department to manage all these taxes. The question I have is this: Who is really stimulating the economy? Is it the Government that wants to take money from those who have earned it and give it to those who have not, or is it people like me who built a company out of his garage and directly employs over 7000 people and hosts over 3 million people per year with a great vacation?
Obviously, our present government believes that taking my money is the right economic stimulus for this country. The fact is, if I deducted 50% of your paycheck you’d quit and you wouldn’t work here. I mean, why should you? Who wants to get rewarded only 50% of their hard work? Well, that’s what happens to me.
Here is what most people don’t understand and the press and our Government has chosen to ignore – to stimulate the economy you need to stimulate what runs the economy. Instead of raising my taxes and depositing that money into the Washington black-hole, let me spend it on growing the company, hire more employees, and generate substantial economic growth.
My employees will enjoy the wealth of that tax cut in the form of promotions and better salaries. But that is not what our current Government wants you to believe. They want you to believe that it somehow makes sense to take more from those who create wealth and give it to those who do not, and somehow our economy will improve.
They don’t want you to know that the “1%”, as they like to label us, pay more than 31% of all the taxes in this country. Thomas Jefferson, the author of our great Constitution, once said, “democracy” will cease to exist when you take away from those who are willing to work and give to those who would not.”
Business is at the heart of America and always has been. To restart it, you must stimulate business, not kill it. However, the power brokers in Washington believe redistributing wealth is the essential driver of the American economic engine. Nothing could be further from the truth and this is the type of change they want.
So where am I going with all this? It’s quite simple. If any new taxes are levied on me, or my company, as our current President plans, I will have no choice but to reduce the size of this company. Rather than grow this company I will be forced to cut back. This means fewer jobs, less benefits and certainly less opportunity for everyone.
So, when you make your decision to vote, ask yourself, which candidate understands the economics of business ownership and who doesn’t? Whose policies will endanger your job? Answer those questions and you should know who might be the one capable of protecting and saving your job.
While the media wants to tell you to believe the “1 percenters” are bad, I’m telling you they are not. They create most of the jobs. If you lose your job, it won’t be at the hands of the “1%”; it will be at the hands of a political hurricane that swept through this country.
You see, I can no longer support a system that penalizes the productive and gives to the unproductive. My motivation to work and to provide jobs will be destroyed, and with it, so will your opportunities. If that happens, you can find me in the Caribbean sitting on the beach, under a palm tree, retired, and with no employees to worry about.
Signed, your boss,
David Siegel
Source: http://gossiponthis.com/2012/10/11/wealthy-ceo-david-siegel-threatens-fire-employees-president-obama-re-elected/#ixzz292V4ev7a
* * *
Xem thêm: Biden trơ trẽn về vụ Bin Laden: click vào đây
Trở về trang chính: http://www.nuiansongtra.net