Tôi muốn viết một bài thơ
Bằng ngôn từ đơn sơ mộc mạc
Làm nén hương lòng
Chân thật
Thương hại anh và xót xa đời
Nhưng rồi thôi
cầm bút lên
bổng dưng
tay khựng lại...
Vì anh ơi!
Khói nhang tuy lan tỏa, cũng khôn cùng
Làm sao đủ để ấm vong hồn
Anh và bao nhiêu người đã ngã
...(đông quá!)
Trước tiếng cười
ngất ngây
khoái trá
Rất đỗi hài lòng...
vô tư...
như nhìn sao trời đổi ngôi.
Như xem bèo trôi nước chảy
như thấy củi khô
mục gãy
Nhưng lại là máu...
là xương...
của anh và hết thảy...
Đã thành thiên cổ tình cờ.
Tôi thương anh và bè bạn, quá bất ngờ
giờ thành hồn
lang thang
vất vưởng bơ vơ
Không biết đến mùi hương
thấy một cành hoa trắng
tiễn đưa
...ngày vĩnh biệt
Mộ phần anh, và bạn bè anh nữa
Cha mẹ, người thân...
chẵng biết nơi nào
Nơi rừng xanh...
giếng cạn...
hay đáy ao...
Anh, và bạn anh nằm đó...
dưới hố sâu lòng đất
...làm phân cây cỏ
Mà linh hồn lưu luyến quẩn quanh
Dù thừa biết
Đến bây giờ có còn gì đâu nữa
Hết
...hết rồi
Anh chết...
Đời người
quá mong manh!
Xuân Thới
VN-10/12
* * *
Xem bài khác cùng tác giả: click vào đây
Xem bài khác cùng chủ đề: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net