Một buổi sáng đọc bản tin Yahoo
“Cuối cùng đời những cô gái bán thân”
Hỡi những em gái bán thân
Tôi biết nói với em những lời này,
giờ đã muộn
Nhưng em ơi
Có còn gì nữa đâu
Dù chiêm bao
Hay trong tâm tưởng
Hết cả rồi, hết tận hôm qua
Người vui cười
không tiếc rẻ
xót xa
Ung dung bán
Dẫu bốn ngàn năm. . . Cổ vật
Thì em ơi
còn giữ gìn
u uất
để được chi!
Có còn chăng là hạt bụi
vất vưởng
li ti
Là giọt nước đang hóa thành đóm sương nhẹ
trong biển rộng,
trời cao
Là chiếc lá rụng
giữa đại ngàn đêm thâu
Thì tiếc gì không bán nốt
phải không nào
Bán là thôi
là nhẹ nhõm
bớt réo gào
Bớt thôi nhé
Nghĩa là không bao giờ hết
Vẫn còn đây
lẩn quất bên ta
không gần
mà cũng chẳng xa
Như bóng tối
ngủ say, quên sáng lại.
Em không tiếc, cũng không cần ái ngại.
Ái ngại thì
làm sao
bán được...
chẳng thương đau
Tự bây giờ
và đến tận mai sau
Em là người
hay hàng hóa hôm nào
Em rao bán
hay đến hồi phải bán
Em dẫu xót
Mà đời còn đâu vị ngọt.
Đừng giận hờn
đời giờ thế
Đó em!
Xuân Thới
11/12
* * *
Xem bài cùng tác giả: click vào đây
Xem bài trên trang Thơ: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net