Xuân nào anh trở lại Quảng Ngãi
Nhìn đồng Mộ Đức lúa lên bông
Thăm mẹ - vườn xưa chăm luống cải
Còn em dệt lụa bên chắn song.
Anh có bao giờ thương dĩ vãng
Một thời sách vở nắng Thu vương…
Anh say tiếng gió reo tà áo
Nhìn tóc em bay kín cổng trường.
Thuở ấy quê mình thanh bình quá
Sông Trà êm ả chảy xa xa
Hàng cau Mỹ Hạ xanh màu biển
Bãi bắp nương khoai trải mượt mà.
Xuân sau quê hương tràn binh lửa
Giáo đường cháy đỏ, ngả lầu chuông
Em theo chân mẹ đêm di tản
Nước mắt nhòa theo sóng nhiễu nhương.
Từ đó rồi thôi cách biệt tin
Đường xưa lá đổ sắc vàng in
Em đi giữa xác hoa tím vỡ
Tím cả đường chiều tím qua tim.
Mười lăm năm lẽ sầu cách biệt
Cánh én vườn chanh biếng đưa thoi
Con oanh không hót trên nhành bưởi
Em dệt tơ chùng - bóng lẻ loi.
Em mãi thường hay ngắm bóng mây
Qua khung trời thẳm nắng nhuộm đầy
Trách anh sao không về phố Quảng
Để người năm cũ nhớ khôn khuây.
Đỗ Vĩnh Khanh
* * *
Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.net