Diễn đàn của người dân Quảng Ngãi
giới thiệu | liên lạc | lưu niệm

 April 07, 2025
Trang đầu Hình ảnh, sinh hoạt QN:Đất nước/con người Liên trường Quảng Ngãi Biên khảo Hải Quân HQ.VNCH HQ.Thế giới Kiến thức, tài liệu Y học & đời sống Phiếm luận Văn học Tạp văn, tùy bút Cổ văn thơ văn Kim văn thơ văn Giải trí Nhạc Trang Anh ngữ Trang thanh niên Linh tinh Tác giả Nhắn tin, tìm người

  Tạp văn, tùy bút
ĐIỀU ƯỚC ĐÊM GIÁNG SINH
BAN ĐIỀU HÀNH

 

By Alan D. Shultz


Bé Amy Hagadorn vòng qua góc phòng họp bên cạnh lớp học, cô bé không để ý nên va phải một cậu bé học lớp 5 đi ngược lại.

Cậu này hét vào mặt cô bé: "Đi đứng thế hả, đồ dị hợm", sau đó với ánh mắt giễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy.

Bị xúc phạm, nhưng cố hết sức, Amy tự nhủ "kệ xác hắn" và lầm lũi bước về lớp học.

 

Thế nhưng khi đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của đứa bé kia, và cậu ta không phải là đứa duy nhất. Kể từ lúc học lớp 3, Amy đã phải chịu đựng những lời giễu cợt của các bạn về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình. Amy cảm thấy tủi thân, trong phòng học đầy bạn bè, nhưng cô bé lúc nào cũng thấy mình đơn độc.

Bữa ăn tối hôm đó, Amy chẳng nói một lời nào. Mẹ cô bé đoán ngay là đã có gì không hay xảy ra. Để giúp bé vui hơn, bà thông báo: "Amy này, có một cuộc thi về điều ước Đêm Giáng sinh. Hãy viết thư cho ông già Noel và con có cơ hội đạt giải thưởng. Mẹ nghĩ cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn có thể tham gia đấy."

Amy cười khúc khích, cuộc thi có vẻ thú vị. Amy bắt đầu miên man suy nghĩ về điều ước của mình. Chợt cô bé mỉm cười, biết mình phải ước gì. Lấy giấy và bút chì, cô bé bắt đầu viết về điều ước của mình bằng câu "Kính gửi ông già Noel".

Cả nhà bắt đầu đoán già đoán non Amy sẽ ước gì, chị Amy - Jamine và mẹ cô đoán Amy sẽ ước con búp bê có 3 chân, bố Amy lại đoán là một cuốn sách hình. Còn Amy thì vẫn giữ bí mật. Đây là bức thư Amy gửi ông già Noel.

"Kính gửi ông già Noel,

Cháu tên là Amy. Năm nay cháu 9 tuổi. Cháu có chuyện khó xử ở trường. Ông có thể giúp cháu không? Các bạn luôn chế giễu cách cháu phát âm và cái chân cà nhắc của cháu. Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ ước một ngày không bị cười nhạo...

Thương yêu ông

Cháu Amy"

Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở Fort Wayne, bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi "Điều ước đêm Giáng sinh. Nhân viên đài đôi khi phải bật cười vì những món quà khác nhau mà các cô bé, cậu bé mong ước.

Đến lá thư của Amy, giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi. Ông biết liệt não là một căn bệnh rối loạn cơ, mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được. Ông cho rằng, cần phải cho mọi người ở Fort Wayne nghe về câu chuyện đặc biệt của cô bé học lớp 3 và điều ước khác thường của cô. Ông nhấc máy gọi một tờ báo địa phương đến.

Ngày hôm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ News Sentinel. Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh. Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana, cô bé chỉ mong một món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của đêm Giáng Sinh - một ngày không bị cười nhạo.

* * *

Hôm ấy như thường lệ bưu tá lại đến nhà Hagadorn. Rất nhiều thư được gửi cho Amy, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ. Đó là nhưng thiệp mừng hoặc những lời động viên khích lệ.

Suốt mùa Giáng sinh, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái và động viên. Cả nhà Amy đọc từng lá thư một. Một số viết rằng họ cũng bị tật và bị chế giễu khi còn nhỏ. Mỗi lá thư là một lời nhắn gửi đặc biệt. Thông qua những lá thư và thiệp của mọi người, Amy phát hiện ra một thế giới toàn những bạn bè thực sự quan tâm và lo lắng cho nhau. Cô bé nhận ra rằng, không còn bất cứ lời chế giễu nào có thể làm cho cô cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhiều người đã cảm ơn Amy đã dám mạnh dạn bày tỏ mong ước của mình. Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phải luôn luôn ngẩng cao đầu. Lynn - một cô bé học lớp 6 ở Texas, đã gửi cho Amy: "Mình muốn làm bạn của bạn và nếu bạn muốn thăm mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Không ai có thể cười cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe."

Amy đã có một điều ước thật đặc biệt không bị giễu cợt ở trường tiểu học South Wayne. Hơn thế, tất cả mọi người ở trường được thêm một bài học. Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.

Năm đó, thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21 tháng 12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố. Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám đưa ra một điều ước đơn giản như thế, Amy đã dạy cho mọi người một bài học.

Thị trưởng phát biểu rằng "Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác đối xử tôn trọng, thân ái và quý mến".

Alan D. Shultz

* * *


THE LITTLE GIRL WHO DARED TO WISH
By Alan D. Shultz

As Amy Hagadorn rounded the corner across the hall from her classroom, she collided with a tall boy from the fifth grade running in the opposite direction.

"Watch it, squirt," the boy yelled, as he dodged around the little third grader. Then, with a smirk on his face, the boy took hold of his right leg and mimicked the way Amy limped when she walked.

Amy closed her eyes for a moment.

Ignore him, she told herself as she headed for her classroom.

But at the end of the day, Amy was still thinking about the tall boy's mean teasing. It wasn't as if he were the only one. It seemed that ever since Amy started the third grade, someone teased her every single day. Kids teased her about her speech or her limping. Amy was tired of it. Sometimes, even in a classroom full of other students, the teasing made her feel all alone.

Back home at the dinner table that evening Amy was quiet. Her mother knew that things were not going well at school. That's why Patti Hagadorn was happy to have some exciting news to share with her daughter.

"There's a Christmas Wish Contest on the radio station," Amy's mom announced. "Write a letter to Santa and you might win a prize. I think someone at this table with blond curly hair should enter."

Amy giggled. The contest sounded like fun. She started thinking about what she wanted most for Christmas.

A smile took hold of Amy when the idea first came to her. Out came pencil and paper and Amy went to work on her letter. "Dear Santa Claus," she began.

While Amy worked away at her best printing, the rest of the family tried to guess what she might ask from Santa. Amy's sister, Jamie, and Amy's mom both thought a 3-foot Barbie Doll would top Amy's wish list. Amy's dad guessed a picture book. But Amy wasn't ready to reveal her secret Christmas wish just then. Here is Amy's letter to Santa, just as she wrote it that night:

Dear Santa Claus,

My name is Amy. I am 9 years old. I have a problem at school. Can you help me, Santa? Kids laugh at me because of the way I walk and run and talk. I have cerebral palsy. I just want one day where no one laughs at me or makes fun of me.

Love,

 

Amy



At radio station WJLT in Fort Wayne, Indiana, letters poured in for the Christmas Wish Contest. The workers had fun reading about all the different presents that boys and girls from across the city wanted for Christmas.

When Amy's letter arrived at the radio station, manager Lee Tobin read it carefully. He knew cerebral palsy was a muscle disorder that might confuse the schoolmates of Amy who didn't understand her disability. He thought it would be good for the people in Fort Wayne to hear about this special third grader and her unusual wish. Mr. Tobin called up the local newspaper.

The next day, a picture of Amy and her letter to Santa made the front page of The News Sentinel. The story spread quickly. All across the country, newspapers and radio and television stations reported the story of the little girl in Fort Wayne, Indiana, who asked for such a simple, yet remarkable, Christmas gift - just one day without teasing.



Suddenly the postman was a regular at the Hagadorn house. Envelopes of all sizes addressed to Amy arrived daily from children and adults all across the nation. They came filled with holiday greetings and words of encouragement.

During that unforgettable Christmas season, over two thousand people from all over the world sent Amy letters of friendship and support. Amy and her family read every single one. Some of the writers had disabilities; some had been teased as children.

Each writer had a special message for Amy. Through the cards and letters from strangers, Amy glimpsed a world full of people who truly cared about each other. She realized that no amount or form of teasing could ever make her feel lonely again.

Many people thanked Amy for being brave enough to speak up. Others encouraged her to ignore teasing and to carry her head high. Lynn, a sixth grader from Texas, sent this message:

"I would like to be your friend," she wrote, "and if you want to visit me, we could have fun. No one would make fun of us, cause, if they do, we will not even hear them."

Amy did get her wish of a special day without teasing at South Wayne Elementary School. Additionally, everyone at school got an added bonus. Teachers and students talked together about how bad teasing can make others feel.

That year, the Fort Wayne mayor officially proclaimed December 21st as Amy Jo Hagadorn Day throughout the city. The mayor explained that by daring to make such a simple wish, Amy taught a universal lesson.

"Everyone," said the mayor, "wants and deserves to be treated with respect, dignity and warmth."

Alan D. Shultz

 

Bài liên hệ:

 

Thư gởi Santa Claus: click vào đây



* * *

Xem trang Tạp văn, tùy bút: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net

 

 


Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn: 

* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster 
* Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng 
* Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web:

Xin gởi email về: quangngai@nuiansongtra.net 
hay: nuiansongtra1941@gmail.com

*  *  *

Copyright by authors & Website Nui An Song Tra - 2006


Created by Hiep Nguyen
log in | ghi danh