Diễn đàn của người dân Quảng Ngãi
giới thiệu | liên lạc | lưu niệm

 April 26, 2025
Trang đầu Hình ảnh, sinh hoạt QN:Đất nước/con người Liên trường Quảng Ngãi Biên khảo Hải Quân HQ.VNCH HQ.Thế giới Kiến thức, tài liệu Y học & đời sống Phiếm luận Văn học Tạp văn, tùy bút Cổ văn thơ văn Kim văn thơ văn Giải trí Nhạc Trang Anh ngữ Trang thanh niên Linh tinh Tác giả Nhắn tin, tìm người

  Kiến thức, tài liệu
CHẾ ĐỘ ĐẠO TẶC CỦA PUTIN. KAREN DAWISHA VẠCH TRẦN BĂNG ĐẢNG CỦA PUTIN.
Webmaster
Các bài liên quan:
    CỰU LÃNH ĐẠO NATO NÓI RẰNG PUTIN MUỐN THAM GIA LIÊN MINH TỪ RẤT SỚM TRONG SỰ CAI TRỊ CỦA MÌNH.
    ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA NẾU CUỘC CHIẾN Ở UKRAINE VƯỢT KHỎI TẦM KIỂM SOÁT?
    PUTIN ĐƯỢC GÌ KHI XÂM LƯỢC UKRAINE?
    VLADIMIR PUTIN, NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA GIA ĐÌNH
    CHÂN DUNG VLADIMIR PUTIN

 

Đề tài liên hệ:

- LIÊN BANG NGA ĐÃ CHẾT VĨNH VIỄN

- CUỘC HÔN NHÂN NGA - HOA VÀ TRẬT TỰ “ĐẠI Á – ÂU”

 

 

Xin giới thiệu đến quý bạn bài giới thiệu về cuốn sách viết về tên đồ tể Putin do Karen Dawisha viết và ra mắt độc giả vào ngày 30-9-2014. Theo đó, chúng ta thấy hành động xâm lược Ukraine của hắn đúng là một tay côn đồ, du đãng, tham nhũng. (Webmaster)

 

CHẾ ĐỘ ĐẠO TẶC CỦA PUTIN. KAREN DAWISHA VẠCH TRẦN BĂNG ĐẢNG CỦA PUTIN.

(Putin’s Kleptocracy. Karen Dawisha exposes Putin's gang)

By Wojciech Rodak

Lê Diễn Đức dịch

Polska The Times

Ngày 23 tháng 2 năm 2015.

 

 

Vladimir Putin và Igor Sechin ©Maxim Shimetov.

 

Cuốn sách của Karen Dawisha “Chế độ đạo tặc của Putin. Ai là ông chủ nước Nga” mô tả con đường quyền lực mờ tối của Vladimir Putin và phe nhóm. Không một chút nghi ngờ nào – trên điện Kremlin ngự trị tuyệt đối một hệ thống mafia được bọc trong cái vỏ của những tên đế quốc.

 

Karen Dawisha là một nhà khoa học chính trị Mỹ nổi tiếng, nhiều năm tham gia nghiên cứu những thay đổi chính trị ở Nga và trên toàn khu vực hậu Xô Viết. Bà  làm việc tại một số trường đại học có uy tín ở Anh (bao gồm cả London School of Economics) và Hoa Kỳ. Nhiều năm trước đây, vào những năm 80, bà là một chuyên gia trong Bộ Ngoại giao Mỹ.

 

Trong cuốn sách mới nhất của bà, “Chế độ đạo tặc của Putin. Ai là ông chủ nước Nga” (Putin’s Kleptocracy: Who Owns Russia?), mô tả chi tiết con đường đi tới quyền lực của Vladimir Putin và những người thân cận. Cuốn sách chỉ ra một số điều chắc chắn về sự nghiệp được bao bọc bởi bí mật thời KGB, cho thấy các bước hình thành đội ngũ của ông và – thú vị nhất – giải thích cơ chế của nhiều lợi ích mờ ám và những âm mưu của nhóm này.

 

Trong số rất nhiều các chủ đề của tổng thống Nga hiện tại, Dawisha phân biệt số lượng tư liệu thu thập – ghi chú, đầy đủ những thông tin có giá trị, cũng như phần nằm trong phần chính, tạo thành một nửa khối lượng của cuốn sách. Nó bao gồm những bài viết không còn lấy được nữa từ báo chí Nga mà bộ máy kiểm duyệt của Putin gỡ bỏ trên mạng, những tài liệu độc đáo, các hồ sơ vụ án tiến hành chống lại người của Putin ở phương Tây, cũng như hồ sơ của các cuộc trò chuyện với những người cung cấp thông tin từ các lĩnh vực ngân hàng và tình báo. Thế mạnh lớn nhất của cuốn sách là phân tích mô phạm của Dawisha về những sự kiện mờ ám hoặc dường như bị tách khỏi lịch sử gần đây của Nga, trong đó tác giả kết hợp một cách logic, trung thực và trong sáng toàn bộ.

 

Bà đi đến kết luận rằng quan trọng hơn so với sự thất bại của nền dân chủ của nước láng giềng phía đông của chúng ta, nơi trước đó tập trung nhiều nhà nghiên cứu và các nhà phân tích, một thực tại là sự xuất hiện một hình thức mới, vô cùng mạnh mẽ của chủ nghĩa độc đoán.

 

 

“Thay vì nhìn vào chính sách của Nga là một nền dân chủ mong manh bị kéo xuống dưới bởi lịch sử, những kẻ chuyên quyền tội phạm, sự thờ ơ nói chung, các quan chức không đủ năng lực hay các nhà tư vấn phương Tây, tôi cho rằng, kể từ khi bắt đầu quá trình chuyển đổi dân chủ ở Nga, Putin và tay chân của ông ta hướng tới việc tạo ra một chế độ độc tài cai trị bởi một liên kết mạnh mẽ… mà dân chủ chỉ là thứ trang trí hơn là theo hướng phát triển “- Bà viết trong phần giới thiệu.

 

Nhận định của bà, cũng như nhiều suy luận khác của Dawisha dựa trên nhận định, gây nên tranh cãi, đã làm nhà xuất bản Cambridge University Press, nơi mà trước đây bà đã làm việc, không chấp nhận phát hành. Người ta lập luận rằng luật pháp Anh về tội phỉ báng có thể cho phép các nhân vật trong cuốn sách giành chiến thắng nếu họ kiện ra toà, kéo theo một nhu cầu đáng kể cho việc thanh toán bồi thường – họ không thể có đủ khả năng về tài chính. Cuối cùng,”Putin Chế độ đạo tặc…” được phát hành tại Mỹ bởi Simon và Schuster và sợ rằng kiện tụng có thể xảy ra, nhà xuất bản khuyến cáo sách chỉ được phân phối duy nhất tại Mỹ và sẽ không được dịch sang bất kỳ ngôn ngữ nước ngoài nào. Tuy nhiên, bạn có thể mua dễ dàng ngay cả trong các cửa hàng trực tuyến của Ba Lan.

 

Dawisha đã viết gì đến mức mà sự phổ cập cuốn sách trở nên rất hạn chế?

 

Tất cả bắt đầu từ Dresden

 

Vladimir Putin từ năm 1975 là sĩ quan tác chiến của KGB. Người ta không biết nơi ông làm việc và chính xác những gì ông đã làm trong thập kỷ đầu tiên của công việc tình báo. Người ta đồn rằng ông có thể là điệp viên ở Tây Đức. Chắc chắn trong năm 1985 ông ta đã đến Dresden ở Đông Đức.

 

Có một sự cảm nhận rằng khối Xô Viết sẽ sụp đổ. Vì vậy, KGB cũng quyết định chuẩn bị cho tình hình này. Trong khuôn khổ của hoạt động “Luch” người ta tuyển chọn tại Đông Đức các điệp viên để triển khai sau khi nước Đức thống nhất. Như Dawisha đã nêu ra, rất có khả năng Putin đã tham gia. Vào năm 2000 phản gián Đức đã có một cuộc điều tra về vấn đề này – nhưng không mang lại bất kỳ kết quả ngoạn mục nào. Ít nhất về mặt chính thức…

 

Hơn nữa, Putin chủ yếu xử lý việc mua lại các kiến ​​thức về công nghệ cao từ phía Tây Đức. Ông cũng duy trì thông tin liên lạc với các thành viên của Phái Hồng quân cánh tả cấp tiến. Ông thường nói với những tên khủng bố, những thứ gì họ có thể ăn cắp cho ông ở Tây Đức. Ông nhận được từ họ, ví dụ như Radio Grundig và loa xe Blaupunkt. – Tôi chưa bao giờ được cảm ơn – một trong những thành viên của FCA nhớ lại.

 

Chính ở Dresden, Putin đã quen biết rất nhiều người mà hôm nay là những người thân cận nhất. Một trong số đó là Matthias Warnig, viên chức “anh em” của Stasi, hiện là Chủ tịch hội đồng quản trị của Nord Stream.

 

Những trò lừa đảo ở Petersburg

 

Sự khởi đầu của những năm 90 ở Nga là thời gian tăng của các vận may lớn và tư nhân hoá hoang dã. Rơi vào tay của các cựu quan chức, đoàn viên Komsomol và KGB tổng cộng khoảng 4 tỷ USD quỹ thừa hưởng từ sụp đổ của  Đảng Cộng sản Liên Xô. Ở một đất nước có nền kinh tế sút kém và mức dự trữ ngoại hối thấp thì đây là một số tiền khổng lồ. Chỉ một nhóm nhỏ có quyền tiếp cận nguồn vốn này để mua các công ty nhà nước với giá rẻ mạt – các tài phiệt chính trị Nga nổi tiếng nhất, trong đó có Boris Berezovsky, Mikhail Khodorkovsky, đã bắt đầu như thế. Putin cũng không bỏ lỡ thời gian này.

 

Kể từ năm 1990, nhờ sự có chân trong KGB, Vladimir Vladimirovich trở thành Phó của Thị trưởng thành phố St. Petersburg Anatoly Sobchak, chịu trách nhiệm về quan hệ với nước ngoài. Một trong những sáng kiến ​​đầu tiên của ông là “thực phẩm đổi nguyên liệu”. Trong thực tế, thành phố xuất khẩu qua trung gian, hàng hóa bao gồm cả dầu, than, thép, và họ cam kết thực hiện trong các hợp đồng để mang về một số lượng thực phẩm. Nhưng, như Dawisha viết, thành phố đã tạo ra văn bản đến các trung gian để họ không phải thực hiện chúng, hình phạt cho việc không cung cấp thực phẩm chỉ mang tính biểu tượng. Người chuyên viết các văn bản đó không ai khác hơn là Dmitry Medvedev. Két của St. Petersburg bị mất ít nhất 100 triệu đô la. Có thể đoán được những gì đã xảy ra với số tiền ấy… Hội đồng thành phố, dưới sự chủ trì của Marina Salje, đã thành lập một ủy ban điều tra, cho thấy Putin là người đã lạm quyền, không mấy khó khăn, vì chữ ký của ông ta có trên tất cả các thỏa thuận “rò rỉ”. Mặc dù các cuộc tấn công mạnh mẽ, vị Phó của Sobchak vẫn duy trì được vị trí – ông được đánh giá cao bởi những người c1o thế lực tự cho mình là “những nhà dân chủ mềm dẻo”. Bà Salje sau đó đã nhiều lần bị đe dọa, và cuối cùng đã rút lui khỏi đời sống công cộng và sống trong một ngôi làng nhỏ ở vùng hoang dã. Tất cả các tài liệu về Tổng thống Nga đã được thu thập và công bố sau khi bà qua đời vào năm 2012 trên mạng xã hội Facebook.

 

Một cơ quan rất quan trọng gắn liền với Putin được thành lập vào năm 1990 từ Quỹ của Đảng Cộng sản Liên Xô, Ngân hàng Rossiya- hôm nay vẫn tồn tại và bị khống chế bởi các lệnh trừng phạt của phương Tây. Theo các nhà điều tra Tây Ban Nha, ngân hàng đã tạo điều kiện cho vị Phó của Sobchak và các nhà đầu tư khác trong quan hệ đối tác với mafia St. Petersburg.

 

Một dự án mờ ám khác mà nhân vật chính của chúng ta đã làm là Hợp tác xã Ozero. Công ty này chủ yếu tham gia vào đầu tư bất động sản tại St. Petersburg. Công ty có một số tiền khổng lồ từ các nguồn bí ẩn. Người sáng lập của nó bây giờ là triệu phú hay thậm chí tỷ phú. Khi Putin trở thành tổng thống, những người của công ty giữ những chức năng công cộng quan trọng, ví dụ như, Andrei Fursenko, Bộ trưởng Bộ Giáo dục, một thời gian dài, Vladimir Yakunin 10 năm nay làm Chủ tịch Đường sắt Nga.

 

Vladimir Putin cũng đã phục vụ trong hội đồng quản trị của Công ty cổ phần Bất động sản St. Petersburg (Spag). Trong năm 1999 tình báo BND của Đức công bố một báo cáo trong đó chỉ ra rằng Spag là nơi rửa tiền đen cho mafia Nga và Colombia, ví dụ cho tập đoàn từ Cali. Công ty tạo điều kiện cho các chủ sở hữu của nó, bao gồm cả thành viên của băng đảng St. Petersburg Tambov, bơm tiền “trái” ra khỏi Nga, và sau đó đưa chúng trở lại đất nước thông qua việc mua đất đai và các nguồn lực khác. Điều thú vị là, khi Gerhard Schröder trở thành thủ tướng Đức, cuộc điều tra đã bị mất đà, và tên tuổi của Putin bí ẩn biến mất trên các giấy tờ…

 

Một dự án đen tối khác bị Dawisha đưa ra ánh sáng là Twentieth Trust. Đây là một công ty xây dựng, được thành lập vào năm 1992 tại St Petersburg. Putin đã ra lệnh thanh toán tiền mặt từ tài khoản của thành phố vào công ty một khoản cho vay với tổng giá trị 28 triệu USD. Twentieth đã không trả một xu cho thành phố. Các nhà báo của tờ “Novaya Gazeta” tiến hành một cuộc điều tra. Từ đây, cũng như nguồn tin tình báo, cho thấy số tiền đã được sử dụng để mua bất động sản và xây dựng một biệt thự ở Tây Ban Nha.

 

Điều thú vị là, những người lính Nga xây dựng biệt thự đã không được thanh toán – họ bị đe dọa và khiêu khích. Trong số các khách thăm viếng khu biệt thự – ngoài các doanh nghiệp Nga hàng đầu và thế giới ngầm, như các cơ quan pháp luật Tây Ban Nha đã nói – có Vladimir Vladimirovich. Ông ta thường xuyên tới đó bằng cách sử dụng giấy tờ giả mạo. Trong năm 1999, khi làm ở FSB, thậm chí đã xảy ra vụ vượt biên giới Tây Ban Nha như là tay buôn lậu – ông ta khởi hành từ Gibraltar.

 

Từ thông tin được thu thập Karen Dawisha cho thấy Vladimir Putin là tay ưu việt trong xã hội ngầm của St. Petersburg. Chính ông là người quyết định ai sẽ vào cuộc chơi và ai không ai tham gia. Tác giả chỉ ra rằng những con người đó có liên quan đến KGB, quan chức và doanh nhân của thế giới tội phạm, được tạo điều kiện làm việc cùng nhau. Hàng triệu đô la tài sản của tất cả mọi người liên quan đến Putin phát triển mạnh mẽ, mặc dù tài sản riêng của ông được che giấu có hiệu quả, chúng ta chỉ có thể tiên đoán.

 

Các hoạt động của Putin bao gồm cả những kế hoạch mơ hồ nói trên không được chú ý bởi công tố và nhà báo. Władimirowich Vladimir đã thành công trong việc thoát khỏi cánh tay dài của pháp luật, bởi vì ngay sau khi ông làm việc ở Moscow cùng với ekíp của Yeltsin, tất cả các sự việc chống lại ông đều bị dập tắt hoặc đóng lại.

 

Sự nghiệp cùng với “gia đình”

 

Vladimir Putin đến Moscow vào năm 1996, sau một chiến dịch thất bại tại địa phương của ông chủ Anatoly Sobchak. Đầu tiên, ông được bổ nhiệm làm Phó cho Paul Borodin, người đứng đầu Cục bất động sản của Tổng thống. Bấy giờ ông chịu trach nhiệm về việc bán tài sản của đảng ở nước ngoài – tiền lời đưa vào quỹ trong tình trạng ngân sách nhà nước đang tồi tệ. Tuy nhiên, theo Karen Dawisha, một số tiền thường bị mất ở đâu đó trên đường đi. Putin với các đối tác của mình “ăn cắp” một trong những trung tâm văn hóa Nga tại Đức. Họ cho thuê 50 năm cho một một công ty không ai biết đến với số tiền rất thấp, để công ty ấy cho thuê lại với giá thị trường bình thường. Số tiền cách biệt chạy đi đâu? Có lẽ không cần phải giải thích – một trong những nhân viên của ngân hàng Thụy Sĩ, những người theo dõi các chuyện làm ăn mờ ám của “gia đình” Yeltsin, cho biết. Những dạng này là không có gì bất bình thường đối với những người thân cận của Boris Yeltsin. Hơn nữa, người đứng đầu Putin Borodin đã bị buộc tội có các hoạt động đáng ngờ khác nhau – trong năm 2001, thậm chí bị bắt ở New York về tội rửa tiền. Ông ta được tự do sau khi nộp tiền bảo lãnh của hàng triệu đô la. Hiện ông ta là thư ký của Liên hiệp Belarus và Nga.

 

“Gia dình” Yeltsin đánh giá cao khả năng của Vladimir Putin – ông được thăng chức phó trưởng văn phòng  tổng thống về liên hệ với các khu vực, sau đó là người đứng đầu Cơ quan An ninh Liên bang. Bất cứ nơi nào ông ta xuất hiện, đi phía sau ông là “các tín hữu trung thành nhất trong các tín hữu” – Igor Sechin, và lần lượt sau đó phần còn lại là các nhân viên của St. Petersburg và “những người quyền lực”, bao gồm cả Viktor Cherkasov, Sergei Ivanov và Nikolai Patrushev.

 

Kế hoạch tác chiến “Tổng thống”

 

Trong năm 1999 Boris Yeltsin và “Gia đình” bị gặp rắc rối. Nhà nước trong tình trạng thê thảm. Cuộc khủng hoảng tài chính đã làm ảnh hưởng mạnh tới xã hội, đồng thời bị đưa ánh sáng những thứ mờ ám của ekíp tổng thống. Cuộc bầu cử gần kề khó thắng, khảo sát cho thấy uy tín ông chủ điện Kremlin xuống dốc và phe đối lập tuyên bố rằng trong trường hợp chiến thắng họ sẽ bỏ tù những tay áp phe. Boris Berezovsky và các thành viên khác của “gia đình” quyết định hành động.

 

Dawisha xác định một số lý do lấy từ thông tin tình báo, chứng minh rằng những người thân cận Yeltsin là tác giả của sắc lệnh cho Szamil ​​Basajew và người của ông ta thực hiện cuộc xâm lược của Dagestan, dẫn đến đến sự bùng nổ vào tháng Tám năm 1999 cuộc chiến Chechnya lần thứ hai. Người ta tin rằng bằng cách này họ muốn tạo ra hoảng loạn trong nước để có cái cớ cho việc đưa ra tình trạng khẩn cấp và – do đó – hoãn cuộc bầu cử.

 

Tác giả đưa ra bằng chứng nhưng người ta đã không dừng lại ở đó.

 

Trong mùa thu năm 1999, một loạt các vụ đánh bom vào các khối căn hộ xảy ra. Trong Bujnaksku, Moscow và Wolgodonsk hơn 300 người bị giết chết. Điện Kremlin đổ lỗi cho quân khủng bố Chechnya. Trong cả nước bao trùm không khí căng thẳng và hoang mang. Nhưng sau đó tại Ryazan một sự cố xảy ra, làm suy yếu sự niềm tin vào phiên bản của chính phủ về các sự kiện. Một công dân cảnh báo nhìn thấy một số người mang vào tòa nhà nơi ông sống, những bịch với từ “Đường”. Điều này làm dấy lên sự nghi ngờ của ông – ông gọi cảnh sát.

 

Cư dân được sơ tán và các con đường bị chặn. Các lực lượng an ninh địa phương bắt giữ các nghi phạm – thì họ bật ngửa ra khi biết những nghi phạm là người của FSB từ trung tâm Moscow. Không chỉ có vậy, người ta cũng nghe trộm cuộc trò chuyện điện thoại giữa họ và Lubyanka, nơi có tiếng nói của ai đó từ thủ đô nói với họ đề phòng cảnh sát địa phương. “Đường” sau khi phân tích, là chất nổ mạnh – hexogen, xuất phát từ các kho quân sự. Vấn đề trở nên rất nghiêm trọng, tuy nhiên như Dawisha chỉ ra, người ta đã xoay ngược nó. Những phạm nhân được tự do và người đứng đầu FSB Nikolai Patrushev, pháp quan của Putin nói rằng toàn bộ chỉ là … “bài tập phòng thủ”.

 

Khi những sự kiện bi thảm diễn ra Vladimir Putin đang là thủ tướng và được Yeltsin chỉ định kế nhiệm tại điện Kremlin. Môi trường xã hội bị chi phối bởi cuộc chiến Chechnya và tình trạng không mấy tin vào sự tuyên truyền Kremlin đã tạo ra cho Putin hình ảnh về một người lãnh đạo kiên quyết và cứng rắn trong “thời kỳ khó khăn”. Con cá heo của “gia đình” được khuyếch trương trong các phương tiện truyền thông – sự ủng hộ ông không ngừng tăng. Tuy nhiên, Dawisha đưa ra bằng chứng là, sẽ không có chiến thắng của ông trong cuộc bầu cử tổng thống vào năm 2000 nếu không có sự gian lận bầu cử giúp đỡ, lúc đó một phần đã bị ông ta thao túng, bộ máy nhà nước. Vladimir Putin nhận được, theo kết quả chính thức, 53 phần trăm và đã thắng vòng đầu tiên.

 

Hoàng tử trộm cắp

 

Bằng cách này, một cựu sĩ quan KGB đã đạt được mục tiêu mong muốn của mình – ông ta có thể, vì cuộc tuyên truyền dân tộc- Xô Viết, tiến hành các hoạt động đạo tặc, trong đó với một sự thành thạo một lớn, trên một quy mô lớn hơn. Ví dụ, 50 tỷ đô la mà Moscow đã chi cho Thế vận hội ở Sochi, hơn một nửa – Dawisha  chứng minh – đã rơi vào túi của bạn bè Putin.

 

Chỉ riêng tài sản cá nhân của anh em Rotenbergów – người bạn thời thơ ấu của tổng thống, những người đã nhận 15 phần trăm hợp đồng liên quan đến sự kiện này – tăng lên trong giai đoạn này 2,5 tỷ USD. Hiệu quả dưới thời của Putin là có 110 tỷ phú chiếm 35 phần trăm sự giàu có của nuớc Nga, trong khi một nửa công dân trưởng thành của đất nước có tài sản cá nhân trị giá trung bình 871 đô la. – Ít hơn so với tỷ lệ tương tự ở Ấn Độ. Nhưng bây giờ giá dầu sụt giảm, và sự trừng phạt làm nền kinh tế của Nga rơi vào suy thoái.

 

Putin và phe nhóm của ông có đủ tài giữ người Nga trong hoàn cảnh khó khăn? Nếu một khi nào họ đó bị mất quyền lực, cuốn sách Karen Dawisha sẽ là một cơ sở tốt cho việc chuẩn bị bản cáo trạng đối với họ.

 

Wojciech Rodak

Lê Diễn Đức dịch

 

Dịch từ nguyên bản tiếng Ba Lan bài được đăng trên nhật báo Ba Lan “Polska The Times” ngày 23 tháng 2 năm 2015 tại link: http://www.polskatimes.pl/artykul/3762379,kleptokracja-putina-karen-dawisha-demaskuje-gang-prezydenta-rosji,1,id,t,sa.html  

 

Putin's kleptocracy. Karen Dawisha exposes Putin's gang

By Wojciech Rodak

Polska The Times

23 February 2015 - UPDATED: 29 october 2019 - 19:57 Poland

 

 

Vladimir Putin and Igor Sechin ©Maxim Shimetov.

 

[PUTIN'S KLEPTOCRACY] Karen Dawisha's book "Putin's Kleptocracy. To whom Russia belongs" describes the dark road to power of Vladimir Putin's gang. It leaves no doubt that the Kremlin is home to a ruthless mafia disguised as imperialists.

 

Karen Dawisha is a prominent American political scientist who has been studying political change in Russia and the entire post-Soviet area for years. She has worked at several prestigious universities in Great Britain (m.in. London School of Economics) and the United States. Many years ago, back in the 80s, she was an expert at the US State Department. In his latest book "Putin's Kleptocracy. To whom Russia belongs?"

 

"Putin's Kleptocracy: Who Owns Russia?") describes in detail the path to power of Vladimir Putin and his adjutants. It presents the few certainties about his secret career in the KGB, shows the stages of the formation of his team and, most interestingly, explains the mechanisms of many shady interests and conspiracies that this small group has under their belt.

 

Among the many items on the current president of Russia, Dawisha's work is distinguished by the amount of source material collected - footnotes, full of information as valuable as those contained in the main text, constitute as much as half the volume of the book. It consists of m.in articles from the Russian press that Putin's censorship managed to remove from the Internet, unique documents, files of cases conducted against Putin's people in the West, as well as records of conversations that the author had with her informants from the banking and intelligence spheres. The greatest strength of Dawisha's book is the pedantic analysis of obscure or seemingly detached events from the recent history of Russia, which the author combines into a logical, coherent and accessible whole.

 

It led her to the conclusion that more important than the failure of democracy in our eastern neighbor, on which many scientists and analysts had previously focused, is the fact that a new, extremely strong form of authoritarianism was created there.

 

"Instead of looking at Russian politics as a fragile democracy that has been dragged down by history, forfeited autocrats, universal inertia, incompetent bureaucrats or Western advisers, I argue that from the beginning of the democratic transition in Russia, Putin and his adjutants sought to create an authoritarian regime ruled by a strongly connected clique... for which democracy was a decoration rather than a direction of development" - he writes in the introduction.

 

The thesis, as well as the numerous evidence cited by Dawisha in support of it, appeared to Cambridge University Press, with which the author previously collaborated, so controversial that... it refused to issue it. It argued that a British defamation law would allow the book's characters to win lawsuits, which would entail the need to pay sizable damages — a financial burden they couldn't afford to do. Ultimately, "Putin's Kleptocracy..." published in the USA by Simon and Schuster, stipulating, also for fear of lawsuits, that the book could only be distributed in the United States and would not be translated into any foreign languages. However, it can be easily purchased even in Polish online stores.

 

What did Dawisha write that limited the distribution of her book? It all started in Dresden...

 

Vladimir Putin has been a KGB operations officer since 1975. It is not known where he worked and what exactly he did during the first decade of his work in intelligence. It is speculated that he may have been an agent in West Germany. Certainly in 1985 he went to Dresden in the GDR.

 

At that time, it was widely felt that the Soviet bloc was in decline. Therefore, the KGB decided to prepare for this circumstance. As part of Operation Luch, agents were recruited in the GDR who could be used after German reunification. As Dawisha points out, it is very likely that Putin took part in it. In 2000, German counterintelligence launched an investigation into the matter - it did not bring any spectacular results. At least officially...

 

In addition, Putin was mainly engaged in acquiring knowledge about Western high technologies from Germany. He also maintained contact with members of the radical left-wing Red Army Faction. He often told terrorists what things they could steal for him in Germany. They gave him m.in Grundig radio and Blaupunkt car speakers. "He never thanked me," one FCA member recalled. It was in Dresden that Putin met many people who are still in his inner circle today. One of them is Matthias Warnig, then an officer of the "fraternal" Stasi, today the president of nord Stream.

 

The beginning of the 90s in Russia is a time of growth of great fortunes and wild privatization. In the hands of former apparatchiks, Komsomols and KGB agents, a total of about $4 billion in funds inherited from the collapsed Communist Party of the Soviet Union fell into the hands of former apparatchiks. In a country with a limping economy and scarce foreign exchange reserves, this was a gigantic amount. A small group with access to this capital bought state-owned enterprises for a priceless price - this is how most of the famous Russian oligarchs, m.in Boris Berezovsky and Mikhail Khodorkovsky, began. Putin was not idle during this period either.

 

Since 1990, thanks to the protection of the KGB, Vladimir Vladimirovich became the deputy mayor of St. Petersburg Anatoly Sobchak, responsible for contacts with foreign countries. One of his first initiatives was the "Food for Raw Materials" programme. It consisted in the fact that the city exported, through intermediaries, its goods, m.in, oil, coal, steel, and they undertook to import the amount of food specified in the contract. However, as Dawisha writes, contracts were created in the town hall so that the intermediary did not have to comply with them, because the penalties for not delivering food were symbolic. The specialist in writing such documents was none other than Dmitry Medvedev. St. Petersburg's coffers lost at least $100 million - one can only guess what happened to them... In the city council, chaired by Marina Salje, an investigative commission was formed, whose investigation identified Putin as guilty of abuse, which was not difficult, because his signature appeared on all the "holey" contracts. Despite the strong attacks, Sobczak's deputy maintained his position - he had high-ranking protectors who mocked the "whims of the Democrats". Mrs. Salje was then repeatedly intimidated, until she finally withdrew from public life and settled in a tiny village in the wilderness. All the documents incriminating the current Russian president that she managed to collect were published only after her death in 2012 on the social network Facebook.

 

A very important institution linked to Putin was founded in 1990, with CPSU funds, Bank Rossiya - it exists to this day and is subject to Western sanctions. According to Spanish investigators, it was supposed to facilitate Sobczak's deputies and other city officials to invest in a partnership with the St. Petersburg mafia.

 

Another murky undertaking of our hero was the Ozero Cooperative. The company was mainly engaged in investing in St. Petersburg real estate. It had a lot of capital from mysterious sources. Its founders are now millionaires or even billionaires. When Putin became president, they held significant state functions, e.g. Andrei Fursenko was a long-time minister of education, Vladimir Yakunin has been the president of the Russian railway for 10 years.

 

Vladimir Putin also sat on the board of the St. Petersburg Real Estate Holding Company (SPAG). In 1999, the German intelligence service BND published a report in which it clearly indicated that SPAG was a laundry of dirty money for the Russian and Colombian mafias, such as the Cali cartel. The company made it easier for its owners, m.in members of the St. Petersburg Tambov gang, to pump "left" money out of Russia and then bring it back into the country by purchasing real estate and other resources. Interestingly, when Gerhard Schröder became Chancellor of Germany, the investigation lost momentum, and Putin's name mysteriously disappeared from the documents...

 

Another dark venture highlighted by Dawisha is the Twentieth Trust case. It was a construction company that was founded in 1992 in St. Petersburg. Putin ordered the payment of loans and advances from the city's coffers to her account for a total of $28 million. Journalists of the newspaper Novaya Gazeta conducted an investigation. From it, as well as intelligence data, it appears that the money was used to buy real estate and build a villa in Spain.
 

Interestingly, they were erected by Russian soldiers, who were not paid for their work - they were forced by threat and blackmail. Among the guests visiting these residences was - in addition to the forefront of Russian business and the underworld, as noted by the Spanish services - Vladimir Vladimirovich himself. He often came there using false documents. In 1999, as he was already at the head of the FSB, he even happened to cross the Spanish border like a smuggler - he arrived by boat from Gibraltar.

 

According to the information gathered by Karen Dawisha, Vladimir Putin was the gray eminence of St. Petersburg. It was he who decided who in the city entered the game and who was not allowed to enter it. The author points out that it was his person who connected the spheres of the KGB, officials and businessmen with the criminal world, facilitating their cooperation. The millions of fortunes of all people associated with him flourished, although we can only dwell on the size of his own wealth, very effectively camouflaged.

 

His activities, m.in the above-mentioned obscure operations, did not escape the attention of the prosecutor's office and journalists. Despite this, Vladimir Vladimirovich managed to escape the long arm of the law, because, as soon as he started working in Moscow alongside Yeltsin's team, all proceedings against him were silenced or closed.

 

Vladimir Putin came to Moscow in 1996, after the unsuccessful local government campaign of his boss Anatoly Sobchak. First, he took the position of deputy to Pavel Borodin, who headed the Department of Presidential Real Estate. At that time, he was responsible m.in for the sale of foreign post-party property - the profits were to be credited to the state budget, which was in a deplorable state. However, according to Karen Dawisha, the funds were often lost somewhere along the way. Putin and his accomplices were supposed to m.in," "steal" one of the Russian cultural centers in Germany. They rented them for 50 years for a very low sum, to a small, unknown company, which then sublet them for a normal market price. - Where did the difference go? I don't think there is any need to explain," said one swiss bank official who tracked down the dark interests of Yeltsin's "Family." Such an ethos was not unusual in Boris Yeltsin's immediate entourage. Anyway, Putin's then boss Borodin was accused of various suspicious operations - in 2001 he was even detained in New York on charges of money laundering. He was released on multi-million dollar bail. Currently, he holds the position of Secretary of the Union of Belarus and Russia.

 

Jeltsin's "Family" appreciated Vladimir Putin's abilities - he was promoted to the position of deputy head of the presidential administration for contacts with the regions, and then to the head of the Federal Security Service. Everywhere he appeared, he was followed by "the most faithful of the faithful" - Igor Sechin, and in turn he was followed by the rest of the collaborators from the St. Petersburg City Hall and "actuators", m.in. Viktor Cherkasov, Sergei Ivanov and Nikolai Patrushev.

 

Operation "President"

 

In 1999, Boris Yeltsin and "Family" found themselves in trouble. The state was in a disastrous state. The financial crisis hit society hard, at the same time more and more of the president's crooks came to light. The elections were approaching inexorably, the poll ratings of the Kremlin's host were quilting, and the opposition announced that if it won, it would fill the prisons with scandalists. Boris Berezovsky and other members of the "Family" decided to act.

 

Dawisha points to numerous premises, citing intelligence data proving that it was the emissaries of Yeltsin's entourage who commissioned Shamil Basayev and his men to carry out the invasion of Dagestan, which led to the outbreak of the Second Chechen War in August 1999. He believes that they wanted to cause panic in the country in order to have an excuse for the possible introduction of a state of emergency and, consequently, the postponement of the elections. The author presents evidence that they did not stop there.
 

In the autumn of 1999, a series of bombings of apartment blocks took place. In Bujnaksk, Moscow and Volgodonsk, more than 300 people are killed. The Kremlin blames Chechen terrorists for this. In the country, tension and paranoia are fueled by all means. However, then an incident occurs in Ryazan, which strongly undermined confidence in the government's version of events. A vigilant citizen saw several men carrying bags with the words "sugar" into the building where he lived. This aroused his suspicions - he called the police.

 

Residents were evacuated and roadblocks were ordered. Local security forces managed to capture suspicious individuals - they turned out to be FSB agents from the Moscow headquarters. Not only that, a telephone conversation between them and Lubyanka was also overheard, in which a voice from the capital warned them about local policemen. "Sugar", after conducting an analysis, turned out to be a strong explosive - a hexogen, which came from military warehouses. The case looked serious, but as Dawisha points out, her head was twisted. The detainees were released, and the head of the FSB, Nikolai Patrushev, Putin's praetorian, reported that the whole incident was only... "defensive exercises".
 

When these tragic events took place, Vladimir Putin was already prime minister, anointed by Yeltsin as his successor in the Kremlin. In a social climate dominated by the Chechen war and a state of uncertainty, Kremlin propaganda created him as a firm and tough ruler for "hard times". The dolphin of the "Family" dominated the media - support for him was constantly growing. However, as Dawisha argues, his victory in the 2000 presidential election would not have been possible without the electoral fraud that he was helped by the state apparatus, which he was then partially paid homage to. According to official results, Vladimir Putin received 53 percent of the vote and won the first round.

 

Prince of Thieves

 

In this way, the revanchist cabal of Kagiebists achieved its desired goal - it could, behind the nationalist-Soviet propaganda façade, conduct its kleptocratic operations, in which it had considerable skill, on a larger scale. For example, of the $50 billion Moscow spent on the Sochi Olympics alone, more than half, Dawisha argues, ended up in the pockets of Putin's friends.

 

Only the personal wealth of the Rotenberg brothers — the president's childhood friends who got 15 percent of the party's contracts — increased by $2.5 billion during that period. The result of Putin's rule is that 110 billionaires own 35 percent of Russia's wealth, while half of the country's adult citizens have personal wealth worth an average of $871 — less than the same rate in India. Meanwhile, oil prices are falling sharply, and Russia's sanctions-ridden economy is plunging into recession.

 

Will Putin and his group be able to keep the Russians in check? If they ever lost power, Karen Dawisha's book could provide a good basis for an indictment against them.

 

By Wojciech Rodak.

 

 

* * *

 

Xem bài liên hệ cùng chủ đề: click vào đây

Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây

Read related story: please click here

More in English topic: please click here

Về trang chính: www.nuiansongtra.net

 


Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn: 

* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster 
* Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng 
* Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web:

Xin gởi email về: quangngai@nuiansongtra.net 
hay: nuiansongtra1941@gmail.com

*  *  *

Copyright by authors & Website Nui An Song Tra - 2006


Created by Hiep Nguyen
log in | ghi danh