Chiều nay dài đến lạ
Đường đi hoài không đến
Nắng võ vàng phơi ngàn lát vỡ trên sông
Để bóng cô hiu bò trườn chưa chịu hết
Cho nỗi buồn chưa biết tuổi biết tên
Len lỏi trong ngàn lau mấy vệt
Những vệt buồn ấy loang ra
Lẩn khuất dần vào bóng tối
Màn đêm đen như cập bến vô cùng
Như con thương mẹ vô cùng
Như con thương nàng vô hạn
Nhìn cái lòng chảo ngược tối om
Đựng cả vũ trụ bao la trong đó
Con thấy mình rất nhỏ
Đang lủi thủi lang thang
Dẫu đường không vô tận
Nhưng chẳng biết bao giờ đến đích
Khi ngày về như thể ở bên kia
Của năm tháng cuộc đời
Con đường phía trước như dài ra ngắn lại
Sau những cơn sấm chớp liên hồi
Trời nổi mưa điên loạn
Nả bốp bốp vào mặt kẻ không nhà phi lý
Cơn mưa tưởng chừng dài vô tận qua đi
Gió khúc khích thầm thì
Và con như chợt hiểu ra
Điều chẳng lấy gì ý vị
Con thương mẹ chỉ là suông ngôn
Con yêu nàng chỉ là sáo ngữ
Để đêm nay một hình hài lữ thứ
Đứng ngắm mãi dòng sông
Mà chẳng bước lên đò…
Nhật Lệ, đầu Thu 1992
Lưu Lãng Khách
* * *
Xem bài cùng tác giả: click vào đây
Xem bài trên trang Thơ: click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.net