Bảy mươi nhớ thuở lên mười (1)
Tóc đen, răng trắng nói cười hồn nhiên.
Đông về giấc ngủ bình yên,
Mặc cho mưa gió đảo điên quanh nhà.
Bảy mươi kể cũng đã già,
Tiếc thương thuở ấy còn cha mẹ mình,
Hoàng hôn rồi đến bình minh,
Mâm cơm bình dị, gia đình ấm êm.
Lửa hồng sưởi ấm từng đêm,
Rét căm căm thiếu chăn mền đắp che.
Bảy mươi nhớ những trưa hè,
Cùng đôi bạn trẻ hàng tre kiếm tìm-
Bóng hình bầy sóc, lũ chim,
Ná cao su bắn, ngóng tìm vu vơ!
Bảy mươi chân bước khập khờ,
Nhớ sao những buổi đánh lờ, thả câu.
Mương kênh đồng ruộng đục ngầu,
Sau cơn lũ lụt bầu trời sáng ra.
Bảy mươi nhớ tuổi mộng hoa
Những ngày hái ổi, chà là cùng sim,
Lạc trâu dáo dác đi tìm,
Chim bay bụi rậm nghe tim cứng đờ (2)
Bảy mươi đầu tóc bạc phơ,
Từng đêm thầm nhẫm tuổi thơ đâu rồi,
Sự đời nay đổi mai dời,
Như sông kia nước bao hồi đầy vơi.
Bảy mươi xa cách mù khơi -
Chân trời kỷ niệm quãng đời hồn nhiên.
Bảy mươi tóc bạc dường tiên,
Lên mười thuở ấy là viên tiên đồng!
Chu Thiên Tử
TP.xxx ngày 31-12-2015
Ghi chú:
(1) Tác giả sinh năm 1945 tại một làng quê nghèo khó miền Trung, có sông núi, gò, đồi. Núi đồi có đủ chim muông cây trái. Từ năm 1945-1954 là cuộc chiến tranh chống Pháp gian khổ. Trẻ em con nhà nghèo thường không được đến trường, tác giả nằm trong số đó. Năm 1954, đình chiến và năm 1955 tác giả mới được đến trường. Thời gian trong bài thơ là lúc tác giả chưa được đi học.
(2) Khi sợ người ta thường nói: "sợ đứng tim".
* * *
Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.com