Khi đại dương đắm mình vào biển vắng
thì hải âu thuở ấy đã lạc loài
Nắng hoàng hôn, hoài niệm tuổi xa xôi
sóng nuối tiếc phủ u hoài bọt trắng.
Chợt nhớ quá khoảng trời xanh gió muối
Xa chập chùng cuối biển tiếc đời qua
Chim vỗ cánh xa nhạt nhoà bóng nước
Thoáng mây bay vọng ký ức thật thà.
Tiếng thời gian vỡ oà trên biển vắng
Trời bao la, sao ngắn ngủi một đời
Ngàn hải lý qua vùng trời xanh ngát
Nửa đường bay chợt bão táp mù khơi.
Ðôi cánh ấy hận sa cơn sóng dội
Tuổi biển buồn tóc xoả trắng đầy vơi
Bâng khuâng mãi vòng rong rêu chìm nổi
thả hồn trôi biền biệt tận góc trời.
Cơn gió lốc xoáy biển đời hoá cũ
cuốn một thời vào huyền thoại tích xưa
Dư âm sóng vọng cuối chiều oan khuất
Cánh chim xưa hun hút đã bao mùa.
* * *
Ðại dương ấy vẫn gọi là biển cả
Nhưng màu mây đã khác lạ trời xưa
Ngày đổ xuống, hải âu buồn biệt xứ
để nghìn trùng sóng vỗ tự bao giờ.
Nguyễn Hùng Sơn
* * *
Xem bài cùng tác giả: click vào đây
Xem trang H.Q.V.N.C.H.: click vào đây
Xem các bài trên trang Thơ, click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.com