Diễn đàn của người dân Quảng Ngãi
giới thiệu | liên lạc | lưu niệm

 April 07, 2025
Trang đầu Hình ảnh, sinh hoạt QN:Đất nước/con người Liên trường Quảng Ngãi Biên khảo Hải Quân HQ.VNCH HQ.Thế giới Kiến thức, tài liệu Y học & đời sống Phiếm luận Văn học Tạp văn, tùy bút Cổ văn thơ văn Kim văn thơ văn Giải trí Nhạc Trang Anh ngữ Trang thanh niên Linh tinh Tác giả Nhắn tin, tìm người

  Văn (Kim văn)
KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN
VƯƠNG HOÀI UYÊN

 

Tôi bỗng thấy mình choáng ngợp trong một cảm giác rất lạ khi thoạt nhiên nhìn thấy Duy. Giờ phút đó anh đang ngồi sâu trong một góc phòng lặng lẽ. Gian phòng rộng mịt mờ khói thuốc như hơi sương và những khuôn mặt mang theo cả một nếp sống ồn ào, cuồng nhiệt và đam mê của lớp người trẻ tuổi – những con người của sách vở học hành, của những ưu tư phiền muộn, của những cái nheo mắt kiểu cách, của những cặp kính trắng dày cộm, của những cử chỉ lừng khừng cố tình và đỏm dáng…

 

Trong hỗn loạn của một không khí rất thời đại đó của đêm liên hoan tất niên tại nhà Huyền, Duy có cái vẻ cô đơn hơi là lạ mặc dù anh vẫn ngồi đó với bạn bè, điếu thuốc lá trên tay thả vào không gian những vòng khói tan loảng mờ mờ. Gương mặt anh có vẻ lơ đãng mặc dù lúc đó Huyền đang hát rất hay một bản tình ca mùa Xuân. Trong lúc tôi đang đứng sững ở hành lang nhìn Duy qua cửa sổ như thế, thì Hạnh đập mạnh vào vai tôi:

 

- Sao lại ra đây?

 

Tôi chống chế:

 

- Khiếp, các ông ấy hút thuốc lá dữ quá, sắp chết ngạt đây.

 

Nhưng tôi không qua được cặp mắt tinh ranh của nhỏ Hạnh:

 

- Này, bị tiếng sét ái tình rồi phải không? Duy đấy mà, Duy “lập dị”, học ở Kiến Trúc.

 

Tôi vội chống chế:

 

- Đâu có, mình thấy quen quen, đang cố nhớ xem đã gặp ở đâu.

 

Hạnh khoe:

 

- Nầy, có tài lắm đấy nhé. Đàn hát hay, vẽ đẹp, lại biết làm thơ nữa. Cầm, kỳ, thi, họa…đủ cả.

 

- Chuyện, dân kiến trúc thì phải vẽ đẹp rồi. Nhưng sao mày biết nhiều về người ta thế? Quen à?

 

- Quen quá đi chớ, đến đây tao giới thiệu cho.

 

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạnh lôi thẳng đến bàn Duy. Con nhỏ nầy bao giờ cũng nhanh nhẩu như vậy. Nó là cái “đầu tàu” của tôi. Bạn bè thường nói thế. Những khi tôi gặp một khó khăn trong cuộc sống, dường như bao giờ Hạnh cũng là người nghĩ ra một cách gì đấy để giải quyết. Đêm đó khi Hạnh giới thiệu tôi với Duy, mấy anh chàng ngồi cùng bàn nhao nhao:

 

- Sao Hạnh lại bất công vậy, chỉ giới thiệu với thằng Duy thôi sao?

 

Hạnh nguýt dài:

 

- Chuyện. Người ta chọn mặt gởi vàng mà lỵ.

 

Lúc tiệc tan, Duy đề nghị đưa tôi về. Hạnh nháy mắt với tôi một cách có ý nghĩa. Duy nói:

 

- Quyên có muốn đi loanh quanh một lát không? Những đêm giáp Tết anh rất thích đi lang thang như thế.

 

- Cũng được. Nhưng chỉ chừng nửa giờ thôi. Em sợ về muộn mẹ đợi cửa.

 

Đường phồ những ngày giáp Tết thật tưng bừng. Tôi vẫn còn giữ nguyên cảm giác thích Tết như những ngày còn nhỏ. Mỗi ngày giáp Tết qua đi, tôi lại thấy như mất đi một cái gì quý lắm.

 

Lúc về đến nhà, Duy vẫn còn đứng trước cổng, xe tắt máy. Vào bên trong cổng, tôi còn quay lại một lần nữa đứng ở đấy chào Duy bằng nụ cười xinh nhờ chiếc răng khểnh, bạn bè vẫn thường nói thế. Trực giác con gái cho tôi biết Duy đang chú ý đến mình. Sau đó thỉnh thoảng Duy hay đến nhà tôi chơi, mặc dù anh đang bận với tiểu luận tốt nghiệp. Anh nói anh rất thích căn nhà có một chút gì yên tĩnh như nhà tôi. Một căn nhà nằm trong hẽm, có giàn đậu ngự trước sân, êm ả khác hẳn phố phường chật chội ngoài kia. Mẹ tôi rất thích trồng đậu ngự, bắt nguồn từ một kỷ niệm ở quê ngoại.

 

Có lần Duy nói với tôi:

 

- Nhà Quyên hạnh phúc quá nhỉ. Một mẹ, một con, rất êm đềm.

 

Tôi nói:

 

- Em lại thấy nhà em vắng vẻ quá, kể từ khi ba em ly hôn với mẹ em để chung sống với một người đàn bà khác. Đến chơi nhà các bạn có đầy đủ ba mẹ, em hay chạnh lòng nghĩ đến cảnh nhà mình.

 

Thấy tôi buồn Duy an ủi:

 

- Dĩ nhiên là ít có một hạnh phúc nào vẹn toàn. Nhưng em có một người mẹ rất tốt. Ba anh mất cách đây mười năm, mẹ anh tái giá với một người đàn ông khác. Anh có hai đứa em cùng mẹ khác cha. Những lúc thấy mẹ anh và bố dượng vui đùa với hai đứa nhỏ, anh vẫn thấy đó là thế giới của riêng họ, anh chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc. Lúc nhỏ anh đã sớm biết tủi thân như thế. Anh nghĩ mình là người thừa trong gia đình. Lớn lên anh trầm tư, ít nói. Biệt danh Duy “lập dị” mà bạn bè đặt cũng vì thế.

 

Thì ra hoàn cảnh Duy cũng khá éo le. Từ những thông cảm như vậy, càng ngày chúng tôi càng gần nhau hơn.

 

Sinh nhật năm ấy tôi tròn hai mươi tuổi. Mẹ tôi đề nghị tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng tôi từ chối, thu nhập của mẹ còn khá thấp. Ba tôi vẫn không nhớ gì đến tôi. Từ ngày sống với vợ bé, ông như quên hẳn có tôi trên đời. Tôi cũng không bao giờ bén mảng đến gặp ông ở công ty hay nhà riêng. Trong cuộc chia tay với mẹ tôi, ông hoàn toàn có lỗi. Dĩ nhiên tôi đứng về phía mẹ tôi, trong trái tim tôi không có bóng dáng người cha đó nữa. Cũng may trong cái thành phố Sài Gòn rộng mênh mông nầy người ta ít khi gặp nhau. Nhưng tôi biết bây giờ ông rất giàu có, đang sống cùng vợ con trong một ngôi biệt thự kiểu Pháp. Không biết trong trái tim mẹ tôi có còn bóng dáng người chồng cũ đó không, nhưng bà hay than thở với tôi rằng đàn bà hay chịu nhiều thua thiệt trong cuộc sống. Mẹ không muốn sinh con gái, vì con gái sẽ khổ hơn con trai. Mẹ cũng rất căm thù những người đàn bà cướp chồng của người khác. Mẹ nói dù mẹ rất thương tôi, nhưng cũng có thể giết tôi nếu sau nầy tôi cướp hạnh phúc của người đàn bà khác. Dĩ nhiên tôi biết đó chỉ là cách nói để thể hiện lòng căm thù. Có lẽ vì thế mà mẹ rất quý Duy, mẹ có vẻ mừng khi tôi có một người bạn trai như vậy.

 

Buổi tối sinh nhật năm đó, khi tôi vừa thắp xong 20 cây nến trên chiếc bánh sinh nhật thì Duy đến. Trên tay anh là một gói quà và một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi ngạc nhiên vô cùng:

 

- Sao anh biết hôm nay là sinh nhật Quyên?

 

Duy cốc nhẹ vào đầu tôi:

 

- Ngốc lắm cô bé ạ. Anh đọc thấy ngày sinh trên chiếc thẻ sinh viên của em.

 

Rồi Duy đưa tôi đi chơi. Tình yêu đến với tôi lúc nào không hay biết. Nó có ngôn ngữ riêng của nó. Ngôn ngữ tình yêu là đóa hồng đỏ thắm nằm trên gói quà của Duy trong đêm sinh nhật. Ngôn ngữ đó cũng là ánh mắt của Duy thay cho vạn câu nói bình thường. Và tôi hiểu tất cả những điều đó bằng trực giác nhậy bén của người con gái. Mùa hè năm ấy sau khi nhận mảnh bằng tốt nghiệp, Duy đề nghị đưa tôi về ra mắt ba mẹ anh. Ngôi biệt thự xây theo kiểu Pháp hơi cổ kính có một vẻ gì gì rất hoàng phái, rất lộng lẫy. Tự nhiên tôi có một linh cảm rất lạ, có điều gì đó bất thường đang đợi tôi. Và linh cảm đã không đánh lừa tôi, đúng là trong ngôi nhà đó tôi đã gặp lại ba tôi và vợ ông – dì ghẻ của tôi. Thì ra Duy là con riêng của bà dì ghẻ. Có lẽ suốt đời tôi không quên được vẻ mặt của ba tôi lúc ấy. Khuôn mặt ấy gần như nghệch ra vì ngạc nhiên, ngỡ ngàng, lúng túng. Bà dì ghẻ thì vừa kiêu, vừa lạnh như tiền. Duy cũng ngỡ ngàng hết sức nhưng có lẽ anh là người nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản sớm nhất. Tôi ngồi trong phòng khách như hóa đá rồi vùng chạy ra cổng. Duy đuổi theo:

 

- Quyên, có gì em cũng vào đây đã, trời đang mưa mà.

 

Mặc cho Duy gọi, tôi đi nhanh như chạy trốn khỏi ngôi nhà ấy. Duy vội chở tôi về. Chiều hôm ấy khi về đến nhà thì người tôi và Duy ướt dầm. Anh pha cho tôi cốc sữa nóng rồi cẩn thận bắt tôi uống một viên thuốc cảm. Tôi vẫn còn nhớ câu nói của Duy trước khi ra về:

 

- Anh xin lỗi, anh không ngờ sự thể lại như thế, nhưng không có gì cấm cản được tình yêu của chúng mình phải không em. Hãy tin anh nghe Quyên.

 

Sau khi Duy về, tôi đóng cửa phòng nằm khóc. Chắc chắn mẹ tôi không bao giờ bằng lòng cho tôi lấy Duy. Làm sao hai người đàn bà như hai kẻ thù đó lại có thể ngồi lại với nhau để làm thông gia! Tôi đã biết mẹ căm thù người đàn bà ấy như thế nào. Sau đó nhiều lần tôi lánh mặt Duy, mặc cho anh phân trần, giải  thích thế nào đi nữa. Nhiều lần tôi tự dối lòng mình, đấu tranh với chính mình để xa Duy. Thấy tôi đau khổ, Hạnh – nhỏ bạn thân - gắt ầm lên:

 

- Mày tự làm khổ mày thôi ngốc ạ. Nếu là tao, một là cứ lấy Duy, có sao đâu, Duy yêu mày thế kia. Tội gì phải khổ cả hai. Hai là cắt đứt hẳn, không việc gì phải dằn vặt. Đời còn dài nhỏ ạ.

 

Tôi nhìn Hạnh, tự nghĩ mình khác nó nhiều quá. Nó cứng rắn vững chải, còn tôi, tôi mềm yếu biết chừng nào. Sau đó tôi không còn gặp Duy nữa. Nghe nói sau khi ra trường, Duy nhận nhiệm sở ở Hà Nội. Chắc anh cũng muốn đi xa cái gia đình mà anh chỉ là kẻ đứng bên lề. Tôi cũng ra trường đi làm. Tôi vẫn còn nhớ lời Hạnh nói: Đời còn dài nhỏ ạ. Tôi còn nguyên vẹn một đời trước mắt để sống cho người khác. Người khác sẽ là là người nào có mặt trong đời tôi mai sau? Sẽ là người nào để tôi bỏ ra một đời bận bịu chăm nom, một đời gắn liền với với bổn phận? Chắc chắn không phải Duy. Duy sẽ vĩnh viễn vắng mặt trong đời tôi mai sau. Không có Duy, một cõi trống vắng mênh mông mà tôi sẽ cố gắng vùi lấp, cố gắng nhận chìm. Rồi Duy sẽ có mặt trong cuộc sống của người đàn bà khác, rồi cũng sẽ có những chăm nom, săn sóc, thương yêu dành cho anh. Và tôi thì phải lặp lại những sinh hoạt đó với một người đàn ông khác, trong một cõi đời khác, một đời buồn tênh những năm tháng chất chồng.

 

Những ngày giáp Tết thật buồn. Tôi không còn cảm giác thích Tết như ngày xưa nữa. Thời gian như nhát dao cứa vào lòng tôi, nhắc tôi nhớ lần quen Duy trong dạ hội tất niên năm ấy. Đêm 26 Tết, tôi đi lang thang qua nhà Huyền. Cổng khép im lìm. Đâu rồi khuôn mặt Duy và bạn bè thuở ấy? Cái gì đã qua là mất, không bao giờ gặp lại lần thứ hai trong đời. Mới đó mà đã ba năm, một chuyện tình triền miên xa lắc. Những ngày giáp Tết năm đó, chúng tôi đi chơi với nhau, lúc ngang qua trường tôi, anh nói anh thích hàng cây kiền kiền trong sân trường mùa Xuân lá non xanh mướt. Sau đó anh đã vẽ bức tranh ấy – bằng ký ức – để tặng tôi. Anh đặt tên cho bức tranh là “Khoảnh khắc mùa Xuân”. Ôi, đúng là một khoảnh khắc mùa Xuân ngắn ngủi. Cái tên như một định mệnh. Duy, đôi mắt sâu đen nồng ấm những tia nhìn huyễn hoặc, Duy cũng là một khoảnh khắc mùa Xuân của tôi – một mùa Xuân không đến hai lần.

 

Mưa bụi thật buồn. Năm đã hết.

 

Vương Hoài Uyên

(1985)

 

*  *  *

 

Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Văn, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.net

 


Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn: 

* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster 
* Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng 
* Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web:

Xin gởi email về: quangngai@nuiansongtra.net 
hay: nuiansongtra1941@gmail.com

*  *  *

Copyright by authors & Website Nui An Song Tra - 2006


Created by Hiep Nguyen
log in | ghi danh