Rồi có lúc vòng tay hoang hoải trống
Gọi người đi xa khuất phía ngàn thu
Phượng vẫn thắp từng đốm dài nỗi nhớ
Phía em về lối cũ bỗng hoang vu.
Rồi có lúc bờ môi mê mải gọi
Về lại vườn xưa nghe cây lá thầm thì
Mùa Hạ biếc tím một nhành hoa khế
Gọi mùa Xuân sao nỡ vội vàng đi.
Tháng Tư gọi chim về theo hương ổi
Ta vạch lá vườn xưa tìm lại tuổi thơ mình
Đã xa khuất những mùa xanh của tuổi
Giọt nắng cuối ngày thoáng chốc hóa mong manh!
Như trót hẹn những điều không thể nói
Đã bao lần em đứng đợi mùa qua
Tháng Tư đến rồi đi vào sương khói
Trái tim tràn ký ức tháng Tư xa!
VƯƠNG HOÀI UYÊN
* * *
Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.net