(Nỗi lòng một ngư phủ vùng biển chết đi lao động nước ngoài)
Anh sinh ra giữa đất trời nắng gió
Gió Lào sang bỏng rát lúc Hè về
Gió Bấc lạnh run người môi tê tái
Và gió Nồm thoảng mát khắp quê hương.
Không được học cao, kỹ sư, bác sĩ,
Gia cảnh nghèo nàn nào nghĩ chuyện kinh doanh.
Vừa lớn khôn theo đuổi nghiệp cha anh
Ra biển cả đấu tranh cùng sóng gió.
Đánh bắt cá tôm, cua xanh, mực đỏ
Đem lại đất liền nuôi sống toàn gia.
Đất nước thanh bình, lên công nghiệp hoá
Để dân mình cuộc sống được thăng hoa
Nào đâu ngờ nhà máy Phôm-mô-xa (Formosa)
Xả độc tố triệt tiêu nguồn hải sản.
Những buổi bình minh bầu trời sáng lạng
Thuyền vẫn im lìm nhìn sóng bạc ngàn xa
Ngư dân mình lòng đau khổ, xót xa
Nghề nghiệp cũ ông cha giờ bỏ dở.
Học nghề mới, tuổi đời anh đã lỡ
Thân anh giờ như hàng hoá vô tri.
Họ "xuất khẩu" anh, với danh từ hoa mỹ
"lao động nước ngoài", đày tớ người ta!
Gọi dạ, bảo vâng, không cửa không nhà
Kiếp làm mướn còn đâu thân độc lập?
Lúc đứng, lúc đi, nói năng e ấp.
Phải chịu cúi lòn nào kể trắng đen
Những lúc canh tàn, ai kẻ thân quen
Cùng chia sẻ nỗi băn khoăn sầu tủi?
Nơi đất khách, đếm năm tàn tháng lụi
Thương tiếc chuỗi ngày gần gũi đôi ta.
Ngao ngán phận mình, giọt lệ thầm sa.
Oán hận thay phường ác độc Phôm-mô-xa!
Chu Thiên Tử
Sài Gòn 14-7-2016.
* * *
Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.com