Lời giới thiệu: Dưới đây là một phần lược dịch trong cuốn "Time To Get Tough" của ứng cử viên Tổng Thống Mỹ thuộc đảng Cộng Hòa về quan điểm của ông đối với Tàu Cộng. Webmaster.
(TIME TO GET TOUGH)
By Donald Trump
Library of Congress Cataloging-in-Publication DataTrump, Donald, 1946-
Time to get tough / by Donald J. Trump.p. cm. ISBN 978-1-59698-773-91.
United States--Economic policy--2009- 2. United States--Economicconditions--2009- 3. United States--Politics and government--2009- I.
Title. HC106.84.T78 2011330.973--dc232011043852
Published in the United States by Regnery Publishing, Inc.
One Massachusetts Avenue NWWashington, DC 20001
Phần lược dịch:
“Trung tâm trọng trường của thế giới đang ngày càng dịch chuyển sang châu Á” – Barack Obama.
Nói thẳng: Trung Quốc không phải bạn ta. Họ xem ta như kẻ thù. Tốt hơn là Washington nên tỉnh ra thật nhanh, vì Trung Quốc đang cướp công ăn việc làm của ta, phá hủy ngành công nghiệp chế tạo của ta, ăn trộm công nghệ và năng lực quân sự của ta với tốc độ âm thanh. Nếu nước Mỹ không sớm khôn lên, tổn thất sẽ là không thể vãn hồi.
Có nhiều điều về sức mạnh Trung Quốc mà Obama và các đồng sự ủng hộ thuyết toàn cầu của ông ấy không muốn bạn biết. Nhưng, không một ai biết sự thật lại có thể ngồi yên và làm ngơ việc cường quốc kinh tế này [Mỹ–ND] sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm đến thế nào nếu các vị mà ta gọi là lãnh đạo ở Washington không cùng xắn tay hành động, bắt đầu đứng lên bảo vệ công ăn việc làm của người Mỹ và ngừng chuyển chúng ra thuê ngoài ở Trung Quốc.
Người ta dự đoán rằng đến năm 2027, Trung Quốc sẽ vượt Mỹ trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới – và điều này sẽ xảy ra nhanh hơn nữa nếu các xu hướng thảm họa trong nền kinh tế của Obama vẫn còn tiếp diễn. Nghĩa là trong vài năm tới, Mỹ sẽ bị nhấn chìm bởi cơn sóng thần kinh Trung Quốc – tôi đoán là đến năm 2016, nếu ta không hành động nhanh.
Điều này không xảy ra trong một đêm hay bất thần từ chân không. Chúng ta cứ ngần ngừ và làm ngơ trước những dấu hiệu cảnh báo suốt nhiều năm. Sự thật là, chúng ta đã thất bại nặng nề về công ăn việc làm trước Trung Quốc dưới thời Tổng thống George W. Bush, thậm chí trước khi rơi vào thảm họa việc làm do Tổng thống Obama gây ra, thì từ năm 2001 đến năm 2008, Mỹ đã mất 2,4 triệu việc làm vào tay Trung Quốc.
Hơn 30 năm qua, nền kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng trung bình 9- 10% một năm. Nhưng dưới thời Tổng thống Barack Obama, Trung Quốc đã phát đạt nhanh một cách bất thường và Mỹ cũng thua lỗ nhanh một cách bất thường. Chỉ riêng quý I năm 2011, nền kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng với tốc độ vũ bão 9,7%. Còn tỷ lệ tăng trưởng quý I của Mỹ thì sao? Một con số đáng xấu hổ: 1,9%. Chúng ta có 14,4 triệu người mất việc. Chúng ta cần hành động.
Quan hệ của Mỹ với Trung Quốc đang đến bước quyết định. Chúng ta chỉ có rất ít thời gian để đưa ra những quyết định cứng rắn cần thiết nhằm giữ vững vị thế của ta trên thế giới. Cứ khoảng 7 năm, nền kinh tế Trung Quốc lại tăng trưởng gấp đôi. Đó là một thành tựu kinh tế khủng khiếp, và đó cũng là lý do tại sao hết năm này đến năm khác họ đánh bại ta về thương mại.
Ngay lúc này, ta đang có một khoản thâm hụt thương mại khổng lồ là 300 tỷ đô-la với Trung Quốc. Nghĩa là mỗi năm Trung Quốc kiếm được từ Mỹ khoảng 300 tỷ đô-la. Khi tôi tham gia các buổi nói chuyện trên truyền hình và các chương trình tin tức, tôi nói ra con số đó, và mọi người thậm chí còn không thể hình dung nổi trong đầu một con số lớn như thế, song đó là sự thật. Chỉ tính riêng sự mất cân bằng thương mại thôi, thì cứ ba năm Trung Quốc lại gửi ngân hàng gần một nghìn tỷ đô-la của ta.
Và đáng buồn thay, trong khi công nghiệp chế tạo của Mỹ từng là vô địch, thì giờ đây, vì chuyện Trung Quốc lừa ta bằng đồng tiền của họ, nên các công ty Mỹ không thể cạnh tranh về giá, dù ta làm ra những sản phẩm tốt hơn nhiều. Bởi vậy, bây giờ Trung Quốc là nhà sản xuất và xuất khẩu hàng đầu thế giới. Nhân đây cũng xin nói thêm là họ cũng có hơn ba ngàn tỷ đô-la ở ngân hàng dự trữ nước ngoài. Đó là số tiền đủ để Trung Quốc mua cổ phần chi phối mọi công ty lớn nằm trong danh sách chỉ số công nghiệp trung bình Dow Jones – các công ty như Alcoa, Caterpillar, Exxon Mobil, hay Walmart – và vẫn dư hàng tỷ đô-la trong ngân hàng.
Cứ 6 người trên hành tinh này thì có một người là người Trung Quốc. Dân số 1,3 tỷ người của họ vượt ta với tỷ lệ khoảng 4 trên 1. Đó là một nguồn nhân tài khổng lồ để xây dựng các doanh nghiệp, cung cấp nhân lực cho các khu chế xuất, đáp ứng đủ nhân sự cho các tổ chức giáo dục ưu tú, và xây dựng một lực lượng quân sự khổng lồ.
Một mối quan ngại lớn khác nữa là việc hàng năm Trung Quốc có 7 triệu sinh viên tốt nghiệp đại học. Cho đến nay, Mỹ vẫn vượt Trung Quốc về tỷ lệ tốt nghiệp đại học xét trên toàn bộ dân số, nhưng bạn phải hỏi liệu các trường đại học của ta có cho ra đời những sinh viên tốt nghiệp có kỹ năng cần thiết để cạnh tranh không.
Tôi đọc thấy quá nhiều câu chuyện về các tập đoàn phải tổ chức các lớp giáo dục bổ túc cho nhân viên. Và khi bạn nhìn vào điểm thi ở các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, thì thật đáng báo động. Trong một nghiên cứu quốc tế có uy tín năm 2010 về trẻ em trong độ tuổi 15, Mỹ xếp thứ 25 trên 34 quốc gia về toán học. Còn Trung Quốc xếp thứ mấy? Thứ nhất.
Thực tế là, học sinh Thượng Hải không những đứng nhất ở môn toán mà còn đứng nhất về môn đọc và khoa học. Họ hoàn toàn hạ gục ta – và tất cả những người khác. Chắc chắn, nghiên cứu này hơi thiên lệch vì họ chỉ lấy mẫu học sinh ở Thượng Hải vốn là nơi có nhiều học sinh thông minh nhất Trung Quốc theo học. Nhưng, ngay cả tờ tạp chí có tinh thần tự do TIME cũng chỉ ra rằng, khi bạn xem xét những thay đổi nhân khẩu cực lớn đang diễn ra ở Mỹ, thì nguy cơ về giáo dục đã bắt đầu lấp ló phía trước. Chỉ trong một thế hệ nữa thôi, chúng ta sẽ là một quốc gia thiểu số trở thành đa số, và hiện thời có một con số đáng sợ là 40% trẻ em Mỹ Phi và Mỹ Latinh thậm chí không tốt nghiệp trung học phổ thông (chứ chưa nói đến đại học).
Trong tư thế là mục tiêu tấn công của Trung Quốc theo bạn thì Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào có kế hoạch đưa hầu hết các lợi thế kinh tế và giáo dục của Trung Quốc nhắm vào đâu? Chính xác rồi đấy, vào các ngành công nghiệp quân sự và vũ khí. theo tiết lộ của một thông báo mới từ Lầu Năm Góc, Trung Quốc đang nhanh chóng tăng cường lục quân, thủy quân và rót hàng triệu đô-la vào việc phát triển máy bay chiến đấu tàng hình thế hệ I, tàu ngầm tấn công tiên tiến, các hệ thống phòng không tinh vi, các hệ thống chiến tranh không gian công nghệ cao và bổ sung cho kho tên lửa đạn đạo.
Phản ứng trước sự tăng cường vũ trang quân sự của Trung Quốc, Tổng tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ Michael Mullen đã nói: “Người Trung Quốc có mọi quyền phát triển quân sự họ muốn. Chỉ là tôi không thể hiểu nổi tại sao một số năng lực này, dù là [máy bay tàng hình J-20], hay thiết bị chống vệ tinh, hay vũ khí chống tàu chiến, thì phần nhiều lại có vẻ nhắm thẳng vào Mỹ.”
Những gì Trung Quốc đang làm trên mặt trận chiến tranh mạng cũng đáng báo động. Khi điều trần trước Ủy ban Quốc hội, Phó Tổng tham mưu Liên quân Hoa Kỳ, Tướng James Cartwright, nói rằng Trung Quốc có liên quan rất sâu đến việc do thám thông tin máy tính của các mạng lưới thuộc cơ quan chính phủ và doanh nghiệp Mỹ. Tướng Cartwright giải thích rằng gián điệp mạng có thể cô lập các điểm yếu của mạng vi tính và cho phép người Trung Quốc ăn cắp tin tức tình báo quý giá.
Vậy ta phải làm gì đây?
Trung Quốc đưa đến ba mối đe dọa lớn đối với Mỹ khi thao túng tiền tệ quá đáng, nỗ lực phá hủy nền tảng sản xuất của ta một cách có hệ thống; gián điệp công nghiệp và chiến tranh mạng chống lại Mỹ. Người Trung Quốc đã hà hiếp ta nhiều năm rồi. Nhưng, chính quyền Obamacó vẻ gần như đồng lõa trong việc muốn giúp người Trung Quốc giẫm đạp lên ta. Obama tuyên bố ta không thể làm những việc có lợi cho ta, bởi nó có thể sẽ châm ngòi cho một “cuộc chiến thương mại” – làm như thể lúc này ta không ở trong một cuộc chiến như thế vậy. Tuy nhiên, tôi tin rằng chúng ta có thể vượt qua các mối đe dọa của Trung Quốc bằng một một chiến thuật khôn ngoan và một nhà thương thuyết cứng rắn.
Việc Trung Quốc thao túng trên quy mô lớn đồng tiền của nước này có mục đích là nhằm đẩy mạnh xuất khẩu của nó và hủy hoại các ngành công nghiệp nội địa của ta. Khi chính quyền Trung Quốc thao túng đồng Nguyên [yuan] (đơn vị tiền Trung Quốc, có lúc còn được gọi là Nhân dân tệ) và định giá thấp nó, họ có thể bán hàng cho các nước khác với giá thấp hơn rất, rất nhiều so với một công ty Mỹ, vì đồng tiền của ta được định giá ở mức giá thị trường chính xác hơn. Nghĩa là, hàng hóa của ta được định giá cao hơn, và việc này khiến chúng kém cạnh tranh hơn.
Nhiều nhà phân tích đã cố xác định giá trị thực của đồng tiền Trung Quốc, nhưng thật khó có thể nói chắc vì giá trị luôn thay đổi. Tuy nhiên, quả thật dường như cũng có một sự nhất trí là đồng nhân dân tệ có vẻ bị định giá thấp đâu đó trong khoảng 40- 50% so với giá trị thực của nó. Nghĩa là người Trung Quốc có thể định ra mức giá chỉ bằng nửa giá của một nhà sản xuất Mỹ cho một hàng hóa hay dịch vụ tương tự. Điều này báo hiệu nguy cơ người lao động Mỹ mất công ăn việc làm, và đó chính xác là chuyện đang xảy ra ngay lúc này.
Hãy nhìn vào những gì mà hành động thao túng tiền tệ của Trung Quốc đã gây ra cho ngành công nghiệp thép của ta. Là một nhà thầu xây dựng nhiều tòa nhà xa hoa khổng lồ, tôi có thể cho bạn biết rằng công nghiệp thép có ý nghĩa sống còn đối với sức mạnh kinh tế của ta, và là một khoản chi phí quan trọng trong bất cứ công trình xây dựng nào. Theo Hiệp hội Sắt Thép Hoa Kỳ (AISI), hành động định giá thấp tiền tệ của Trung Quốc là hình thức “trợ giá lớn nhất” cho các nhà sản xuất Trung Quốc, là “chìa khóa” cho sự bùng nổ tăng trưởng xuất khẩu của Trung Quốc, và là “một nguyên nhân chính” cho sự mất cân bằng cấu trúc toàn cầu đang góp phần dẫn đến sự sụp đổ tài chính gần đây của Mỹ.
Sự thao túng tiền tệ của Trung Quốc và các hoạt động thương mại không công bằng khác đã giúp ngành sản xuất thép thô của Trung Quốc nhảy vọt từ 15% tổng sản lượng toàn cầu năm 2002 lên một con số cao đến không ngờ là 47% năm 2008. Năm 2002, Mỹ chỉ nhập khẩu 600.000 tấn thép (3% trên toàn bộ số thép nhập) từ Trung Quốc. Đến năm 2008, Trung Quốc đã khiến chúng ta phải mua 5 triệu tấn thép. Và một lần nữa, họ làm được điều này chủ yếu là nhờ việc định giá thấp đồng nhân dân tệ.
Kinh tế gia Alan Tonelson đã rất đúng khi viết:
“Trong tám năm dài, nhóm vận động hành lang cho Trung Quốc ở Washington – được cấp cho nguồn kinh phí thừa mứa bởi chính các công ty đa quốc gia có cơ sở ở Trung Quốc được hưởng lợi từ khoản trợ giá 50% này [nhờ đồng nhân dân tệ được định giá thấp] – đã phô ra những lý lẽ hợp lý hóa việc không làm gì. Cái giá thảm khốc giáng xuống ta khi làm theo lời khuyên của nhóm vận động hành lang cho Trung Quốc cũng đủ để chứng minh cho việc làm ngơ mánh khóe gần đây nhất của nó… Các nhà máy Mỹ buộc phải tiếp tục đóng cửa, lợi nhuận của những nhà máy sống sót được thì tiếp tục sụt giảm và thậm chí biến mất, số việc làm mất đi ngày càng tăng và tiền lương tiếp tục bị cắt giảm. Tệ hơn nữa, sự mất cân bằng kinh tế toàn cầu lấy Mỹ làm trung tâm lại tiếp tục gia tăng cho đến khi chúng gây ra sự sụp đổ lớn nhất ở Mỹ và trên khắp thế giới kể từ sau cuộc Đại Suy thoái”.
Những nhà quan sát khác, như thượng nghị sỹ Đảng Cộng hòa bang Alabama Richard Shelby, cũng thấy rõ. “Không nghi ngờ gì nữa, Trung Quốc đang thao túng đồng tiền của nước này để trợ giá cho hàng xuất khẩu,” Shelby nói. Về việc Trung Quốc mua trái phiếu của Bộ Tài chính Mỹ, Shelby nói: “Có lẽ đã đến lúc cần có điều luật mới để đảm bảo Bộ Tài chính chăm lo cho người lao động Mỹ, chứ không phải mấy gã chủ nợ Trung Quốc.”
Là nền kinh tế dẫn đầu thế giới, chúng ta là người bị thương tổn nặng nề nhất bởi các hoạt động thương mại dối trá của Trung Quốc – và bất kỳ có chút hiểu biết về kinh tế học đều biết là tôi đúng. Như CNN Money đã nói: “Hầu hết các nhà kinh tế học sẽ đồng ý với logic của Trump rằng Trung Quốc đang giữ giá trị đồng tiền của nước này ở mức thấp để giúp các nhà sản xuất của họ có lợi thế khi bán hàng sang Mỹ.”
Dĩ nhiên, trở lại năm 2008 trong suốt chiến dịch tranh cử tổng thống, Barack Obama đã rất hưng phấn khi lớn tiếng phát biểu về những tác động tiêu cực của hành động thao túng tiền tệ. Khi còn là ứng cử viên, ông ấy thậm chí còn tán thành một dự luật sẽ thay đổi luật hiện hành để “định nghĩa thao túng tiền tệ như một hành động trợ giá cần áp thuế đối kháng (thuế chống phá giá)”. Giờ thì hãy tua nhanh đến năm 2012. Hiện nay, Obama lại nói những lời ngon ngọt về chủ đề này và thực hiện thuật ngoại giao “khẩn khoản” thường thấy của ông ấy với người Trung Quốc. thử nghe những gì vị tổng thống này nói về việc Trung Quốc định giá thấp đồng tiền của mình: “Vì vậy, chúng ta sẽ tiếp tục mong giá trị đồng tiền của Trung Quốc ngày càng được định hướng theo thị trường, việc này sẽ giúp đảm bảo rằng không quốc gia nào có lợi thế kinh tế thái quá.”
Phát biểu này sũng sượt sự yếu đuối. “Chúng ta sẽ tiếp tục mong” bằng một phép màu nào đó người Trung Quốc từ bỏ những cách làm nguy hại của họ? Có đùa không thế? Cứ như thể nhờ phép màu nào đó, Trung Quốc đang cướp của chúng ta 300 tỉ đô-la mỗi năm nhưng ngày mai sẽ thức dậy và quyết định: “Các bạn biết gì không, chúng tôi thực sự cần chơi công bằng hơn với người Mỹ và thôi không cướp của họ tất cả công ăn việc làm, các công ty và hàng tỷ đô-la nữa.”
Có lẽ nhiều người sẽ cho là tôi đang nói quá tệ về Trung Quốc và những người đại diện của đất nước này. Sự thật là tôi rất nể trọng người dân Trung Quốc. Tôi cũng rất nể trọng những người đại diện Trung Quốc. Điều tôi không nể trọng là cách chúng ta thương lượng và đàm phán với Trung Quốc. Nhiều năm qua, tôi đã thực hiện nhiều thỏa thuận và giao dịch với người Trung Quốc. Tôi đã kiếm được một khoản tiền khổng lồ. Tôi đã bán các căn hộ với giá 53 triệu đô-la, 33 triệu đô-la và nhiều mức giá thấp hơn. Tôi đã tạo ra một trong những việc làm lớn nhất ở Manhattan với các đối tác người Trung Quốc và đã kiếm được rất nhiều tiền. Vì vậy, tôi biết rõ người Trung Quốc, tôi hiểu và tôn trọng họ.
Bất kỳ khi nào tôi nói một cách tồi tệ về những gì họ đang làm với ta, tôi không có ý chỉ trích họ – tôi chỉ trách các lãnh đạo và các đại diện của ta mà thôi. Nếu ta có thể quay lưng lại với họ là xong, hẳn tôi sẽ hết lòng khuyến khích ta làm vậy. Song rủi thay, họ quá thông minh và các lãnh đạo của ta lại không đủ khôn ngoan.
Tôi có nhiều bạn ở Trung Quốc và những người bạn này không thể tin rằng lãnh đạo của họ lại có thể ký được những thỏa thuận ưu đãi không thể tin nổi ấy. Điều đáng ngạc nhiên là, bất chấp mọi ngôn từ hùng hồn và gay gắt mà tôi dùng để chống Trung Quốc, tờ Bloomberg Businessweek gần đây đã đăng tải một bài báo về thứ mà người Trung Quốc muốn nhất. Đáng chú ý nhất là một đoạn trích dẫn lời của chủ tịch công ty bất động sản Asher Alcobi về những gì mà các khách hàng người Trung Quốc của ông ưa thích hơn cả: “Cái gì dính đến tên Trump thì đều tốt”.
Vậy nên, tôi nói xấu Trung Quốc, song tôi nói sự thật và các khách hàng ở Trung Quốc muốn gì? Họ muốn Trump. Bạn biết thế nghĩa là gì không? Đó nghĩa là họ tôn trọng những ai nói đúng thực tế và nói lên sự thật, cho dù sự thật ấy có thể không hay gì với họ. thực tế là, chính sự tôn trọng tôi dành cho người Trung Quốc đã dẫn tôi đến chỗ nói các lãnh tạo của ta phải cẩn thận. Người Trung Quốc sẽ lấy, lấy và lấy cho đến khi ta không còn gì cả – và ai lại đi trách họ khi họ có thể phủi tay?
Trung Quốc là đối thủ của ta. Đã đến lúc ta phải hành động giống đất nước này… và nếu ta làm đúng việc của mình, Trung Quốc sẽ đi tới sự tôn trọng hoàn toàn mới đối với nước Mỹ, và khi đó ta có thể hạnh phúc du hành trên đường cao tốc đến tương lai cùng Trung Quốc như một người bạn.
(Trích dịch từ cuốn sách “Donald Trump – Đã đến lúc phải cứng rắn” (Time Get To Tough)
Copyright © 2011 by Donald J. Trump
All rights reserved. No part of this publication may be reproduced or transmitted in any form or by any means electronic or mechanical, including photocopy, recording, or any information storage and retrieval system now known or to be invented, without permis-sion in writing from the publisher, except by a reviewer who wishes to quote brief pas-sages in connection with a review written for inclusion in a magazine, newspaper,website, or broadcast.
Library of Congress Cataloging-in-Publication DataTrump, Donald, 1946-
Time to get tough / by Donald J. Trump.p. cm. ISBN 978-1-59698-773-91.
United States--Economic policy--2009- 2. United States--Economicconditions--2009- 3. United States--Politics and government--2009- I.
Title. HC106.84.T78 2011330.973--dc232011043852
Published in the United States by Regnery Publishing, Inc.
One Massachusetts Avenue NWWashington, DC 20001
Manufactured in the United States of America10 9 8 7 6 5 4 3 2 1 Books are available in quantity for promotional or premium use. Write to Director of Special Sales, Regnery Publishing, Inc., One Massachusetts Avenue NW, Washington,DC 20001, for information on discounts and terms, or call (202) 216-0600.
Distributed to the trade by Perseus Distribution387 Park Avenue SouthNew York, NY 10016
GET TOUGH
Next Tuesday all of you will go to the polls, will stand there inthe polling place and make a decision. I think when you make that decision, it might be well if you would ask yourself, are you better off than you were four years ago? — Ronald Reagan
I’ ve written this book because the country I love is a total economic disaster right now.
For starters, we are in debt $15 trillion and soaring. Let me help you wrap your mind around that number. If by some miracle the so-called leaders in Washington could find a way to save one billion dollars of your tax dollars every single day, it would still take thirty-eight years to pay off the debt. And that’s not even taking into account the interest.
We don’t have thirty-eight years to turn this thing around. The way I see it, we have four, maybe eight years tops.
Every day in business I see America getting ripped off and abused. We have become a laughingstock, the world’s whipping boy, blamed for every-thing, credited for nothing, given no respect. You see and feel it all around you, and so do I.
To take one example, China is bilking us for hundreds of billions of dollars by manipulating and devaluing its currency. Despite all the happy talk in Washington, the Chinese leaders are not our friends. I’ve been criticized for calling them our enemy. But what else do you call the people who are destroying your children’s and grandchildren’s future? What name would you prefer me to use for the people who are hell bent on bankrupting our nation, stealing our jobs, who spy on us to steal our technology, who are undermining our currency, and who are ruining our way of life? To my mind, that’s an enemy. If we’re going to make America number one again, we’ve got to have a president who knows how to get tough with China, how to out-negotiate the Chinese, and how to keep them from screwing us at every turn.
Then there’s the oil crisis. The idea of $85 a barrel for oil used to be unthinkable. Now OPEC yawns at that figure and jacks the price higher, laughing all the way to the bank. The result: you and your family are paying $3 a gallon, $4 a gallon, $5 a gallon, and soaring. Excuse me, but OPEC—these twelve guys sitting around a table — wouldn’t even be in existence if it weren’t for the United States saving and protecting those Middle Eastern countries! Where is our president in all this? Where’s the accountability? What is the point of executive leadership if our executive is weak and doesn’t lead? What excuse is there for a president whose answer to the oil crisis is not to get tough with OPEC, not to free our own domestic oil companies to do their job and drill, but to release our strategic reserve? That’s not leadership, that’s an abdication of leadership.
Whether we like it or not, oil is the axis on which the world’s economies spin. It just is. When the price of oil goes up, so does the price of just about everything else. Think about it. You buy a loaf of bread. How did it get to the store? What powered the bread truck? What equipment did the farmer use to harvest the grain? Equipment and vehicles don’t fuel themselves. They need oil. And when a producer’s prices go up, they pass the cost along to you in the form of higher prices. I was privileged to be educated at the finest business school in the world, the Wharton School of Business. But it doesn’t take some prestigious business diploma to realize what’s going on here. It’s basic math.
And yet, with China beating us like a punching bag daily, OPEC vacuuming our wallets clean, and jobs nowhere in sight, what does President Obama do? He makes his NCAA basketball picks. He hosts lavish parties at the White House. Now look, I like basketball and lavish parties like the next person. But when you’re the president of the United States and your country is burning to the ground right before your eyes, your first instinct should not be to party. It’s no wonder America is flat broke.
Did you know that one in seven Americans is now on food stamps? 1 Think of it. In the United States, the most prosperous nation in the history of human civilization, our people are going hungry. In March 2011, we saw the steepest spike in food prices in almost four decades. 2 Combine that with skyrocketing energy costs, double-digit unemployment, Obama’s massively wasteful spending spree, the federal government’s annexation of the health-care system, and the outcome is painfully clear—we’re headed for economic disaster. If we keep on this path, if we reelect Barack Obama, the America we leave our kids and grandkids won’t look like the America we were blessed to grow up in. The American Dream will be in hock. The shining city on the hill will start to look like an inner-city wreck. It won’t be morning in America, as President Reagan put it. We’ll be mourning for America, an America that was lost on Obama’s watch. The dollar will fall as the world’s international currency. Our economy will collapse again (something I believe is a very real danger and risk: a double dip recession that could turn into a depression). And China will replace America as the world’s number one economic power.
But it doesn’t have to be this way. If we get tough and make the hard choices, we can make America a rich nation—and respected—once again. The right president can actually make America money by brokering big deals. We don’t always think of our presidents as jobs and business negotiators, but they are. Presidents are our dealmakers in chief. But the outcome of a deal is only as effective as the person brokering it. Constitutionally, a president is the commander in chief, appoints judges, and can veto or sign bills. What’s his job the rest of the time? Well, I can tell you one important job: he serves as America’s chief negotiator and deal maker. He is supposed to broker deals that protect and benefit us with other nations. The president’s duty is to create an environment where free and fair markets can flourish, private sector jobs can be created, and our economy can boom. If they are strong negotiators and make the right deals, America wins. If they wimp out and make the wrong deals, you and your children pay the price.
Now consider the embarrassing and anemic deals Obama has pulled off. I’m for free and fair trade. After all, I do business all over the world. But look at the deal Obama cut with South Korea. It was so bad, so embarrassing, that you can hardly believe anyone would sign such a thing. In theory, the agreement was supposed to boost American exports to South Korea. In reality, the agreement Obama signed will do next to nothing to even out the trade imbalance, will further erode American manufacturing and kill more American jobs, and will wipe away the tariffs South Korea presently pays us to sell their stuff in our country. Why would Obama agree to these terms, especially when we hold all the cards? The South Koreans like our military defending them against North Korea. But they don’t need us to do their dirty work—South Korea’s armed forces number between 600,000 and 700,000.And yet we still have 28,500 American troops in South Korea. 3 Why?
Even if you think it’s a good idea for us to keep troops in South Korea, why isn’t South Korea footing the whole bill for our defending them? (Currently they only cover a portion of the costs.) Better still, why is our president signing the trade bill that the South Koreans want him to sign instead of the one that gives Us maximum advantage? He may have been a good “community organizer,” but the man is a lousy international deal maker. This is hardly a surprise—he’s never built or run a business in his life. His entire career of deal making, such as it is, has been finding ways for government to shakedown taxpayers to reward his special interest groups. That’s not the kind of dealmaker we need.
Then look at China. There are four Chinese people for every American. China’s population is massive, and its economic power is huge and growing. China is now the second-largest economy in the world. We are building China’s wealth by buying all their products, even though we make better products in America. I know. I buy a lot of products. Windows, sheetrock, you name it, I buy it by the truckload. I buy American whenever I can. Unfortunately, a lot of times American businesses can’t buy American products because, with the Chinese screwing around with their currency rates, American manufacturers can’t be competitive on price. If China didn’t play games with its currency and we played on a level economic playing field, we could easily out-compete China. But the Chinese cheat with currency manipulation and with industrial espionage—and our alleged commander in chief lets them cheat. The whole thing is a scandal and unfair to our workers and businesses. There’s no way America can become rich again if we continue down the path we’re on.
Yet with all this, in January 2011, Barack Obama kowtowed to China’s president Hu Jintao and welcomed him to the White House. He even gave the Communist leader the high honor of an official State Dinner. China’s economy enjoys double-digit growth at our expense, while China screws us with every turn of its currency, is the biggest commercial espionage threat we face, continues its deplorable human rights abuses, and Obama’s response is to roll out the red carpet? It’s incompetence that borders on betrayal.
Obama legitimized China on the world stage. So what did he get in return? Export deals amounting to a measly $45 billion. Obama’s team immediately declared him a master negotiator. In 2009, our trade deficit with China was nearly $230 billion. A pathetic $45 billion in trade contracts is an insulting joke. But when Hu Jintao looks across the negotiating table, he sees the kind of spinelessness and amateurism that lets him know he can buy us off by whisking a few crumbs our way. I believe America’s honor shouldn’t be for sale. We shouldn’t entertain Communists and beg for a few tiny contracts. Instead, a true commander in chief would sit down with the Chinese and demand a real deal, a far better deal. Either China plays by the rules or we slap tariffs on Chinese goods. End of story. This year, by the way, our deficit with China will be more that $350 billion—they are laughing at us.
I love America. And when you love something, you protect it passionately—fiercely, even. We are the greatest country the world has ever known. I make no apologies for this country, my pride in it, or my desire to see us become strong and rich again. After all, wealth funds our freedom. But for too long we’ve been pushed around, used by other countries, and ill-served by politicians in Washington who measure their success by how rapidly they can expand the federal debt, and your tax burden, with their favorite government programs.
America can do better. I think we deserve the best. That’s why I decided to write this book. The decisions we face are too monumental, too consequential, to just let slide. I have answers for the problems that confront us. I know how to make America rich again. I’ve built businesses across the globe. I’ve dealt with foreign leaders. I’ve created tens of thousands of American jobs. My whole life has been about executing deals and making real money—massive money. That’s what I do for a living: make big things happen, and now I am worth more than $7 billion.
Restoring American wealth will require that we get tough. The next president must understand that America’s business is business. We need a president who knows how to get things done, who can keep America strong, safe, and free, and who can negotiate deals that benefit America, not the countries on the other side of the table. A president doesn’t “create” jobs, only businesses can do that. But he can help create an environment that allows the rest of us — entrepreneurs, small businessmen, big businessmen — to make America rich.
The damage that Democrats, weak Republicans, and this disaster of a president have inflicted on America has put us in a mess like we’ve never seen before in our lifetimes. To fix the problem we’ve got to be smart and get tough. There’s no time to waste.
. . . . . . . . .
Donald Trump
* * *
Xem bài liên hệ với đề tài: click tại đây
Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây
More in English topic: please click here
Về trang chính: www.nuiansongtra.net