Populism, Past and Present
By Shlomo Ben-Ami
Phạm Nguyên Trường dịch
Project Syndicate
Aug 10-2016
Ảnh: Humanist Federation
Dường như, hiện nay, gần như không có chế độ dân chủ phương Tây nào được miễn dịch với chủ nghĩa dân túy cánh hữu. Trong khi thuật hùng biện của những người dân túy dường như đã đạt tới đỉnh điểm, với những hậu quả sâu rộng - đáng chú ý nhất là cuộc bỏ phiếu ở Vương quốc Anh về việc ra khỏi Liên minh châu Âu - thực tế là khuynh hướng cho rằng người bản địa ưu việt hơn người nhập cư, mà chủ nghĩa dân túy là người đại diện đã làm điêu đứng nền chính trị dân chủ từ khá lâu rồi.
Phong trào dân túy có xu hướng tập trung việc vu vạ. Cố đạo Charles Coughlin, linh mục Công giáo ở Detroit - trong những những năm 1930, đã từng cổ vũ cương lĩnh phát xít dành cho nước Mỹ - luôn luôn tìm cách đào tận gốc, trốc tận rễ thủ phạm gây ra những vấn đề của xã hội. Tương tự như thế, những người dân túy cánh hữu hiện nay cũng hăng hái đánh nhằm bật “giới quyền uy” và “tinh hoa”.
Ở châu Âu, nó có nghĩa là vu vạ cho EU về tất cả những thứ không như ý. Giải quyết nguồn gốc phức tạp của những thách thức về kinh tế và xã hội hiện nay – ví dụ, Anh và Pháp bị đau khổ vì hiện tượng đặc quyền đặc lợi cha truyền con nối và hệ thống giai cấp bất di bất dịch - khó hơn gấp nhiều lần những lời chỉ trích EU, coi tổ chức này như là một người khổng lồ đầy tội lỗi.
Ngoài vu vạ, ý thức hệ dân túy dựa chủ yếu vào tình cảm luyến tiếc quá khứ. Phần lớn những vụ biến động hiện nay ở châu Âu làm người ta nhớ lại thái độ phủ nhận Cách mạng Pháp của Edmund Burke vào năm 1790, ông ta coi đây là sản phẩm của một niềm tin sai lầm vào những tư tưởng coi thường sự gắn bó của nhân người đối với lịch sử và truyền thống.
Đối với những người ủng hộ việc Anh ra khỏi EU, thế giới không biên giới mà EU – bằng việc cam kết với toàn cầu hóa – là người đại diện cho tư tưởng phá hủy quốc gia-dân tộc. Mà theo họ thì quốc gia-dân tộc bảo vệ quyền lợi của họ tốt hơn là EU. Trong chiến dịch trưng cầu dân ý, họ nhắc nhở người ta về quá khứ, khi công việc được bảo đảm, hàng xóm là những người quen và an ninh cũng được giữ vững. Đối với họ, cái quá khứ như thế đã bao giờ thực sự tồn tại hay không không phải là vấn đề.
Gần đây nhất, khi các chế độ dân chủ châu Âu bị phong trào chính trị cấp tiến đánh bại - trong những năm 1930 – những kẻ mị dân đã dựa vào sự ủng hộ của tầng lớp trung lưu lớp dưới, những người sợ bị tước đoạt và bị những lực lượng kinh tế không thể kiểm soát được đẩy vào tình trạng nghèo đói. Trong bối cảnh cuộc khủng hoảng đồng euro đã kéo dài khá lâu, và tình trạng thắt lưng buộc bụng sau đó, hiện nay, những người dân túy đã lợi dụng những lo ngại tương tự và một lần nữa, lại chủ yếu là những người công nhân lớn tuổi và các nhóm dễ bị tổn thương khác.
Tất nhiên, không chỉ châu Âu bị cuốn vào chủ nghĩa dân túy. Hoa Kỳ, nơi mà Donald Trump được đảng Cộng hòa đề cử làm ứng viên, cũng đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Trump đưa vẽ đời sống ở Mỹ hiện nay thành một bức tranh xám xịt, và vu vạ cho toàn cầu hóa (đặc biệt là người nhập cư) và những nhà lãnh đạo “quyền uy”, những người đã thúc đẩy tòan cầu hóa nhằm chống lại những người công nhân bình thường ở Mỹ. Khẩu hiệu của ông ta: “Một lần nữa, hãy làm cho Mỹ trở thành vĩ đại”, là màn trình diễn cao nhất của tình cảm dân túy, luyến tiếc quá khứ sai lầm.
Hơn nữa, hệt như những người Anh muốn nước này rút khỏi châu Âu, Trump muốn rút Mỹ khỏi các hiệp ước quốc tế mà nó là thành viên, nếu không phải là trụ cột. Ông đã đề nghị rời bỏ NATO và tuyên bố rằng các nước đồng minh của Mỹ phải trả tiền, nếu muốn được Mỹ bảo vệ. Ông ta còn tung ra một loạt bài đả kích tự do thương mại và thậm chí là đả kích cả Liên Hiệp Quốc nữa.
Như ở bất kì nơi nào khác, chủ nghĩa bảo hộ của Trump và tính tự đại dân tộc là do sự lo lắng của những người bị những lực đen tối, phi cá nhân của “thị trường” đánh trúng. Chuyển hướng về phía chủ nghĩa dân túy là cuộc nổi dậy nhằm chống lại dòng chính thống về mặt trí tuệ, mà hiện thân là giới tinh hoa chuyên nghiệp, theo tư tưởng quốc tế. Trong chiến dịch trưng cầu dân ý ở Anh về việc ra khỏi EU, từ “chuyên gia” đã trở thành lời lăng mạ.
Nói thế không có nghĩa là thách thức giới quyền uy là hoàn toàn vô giá trị. Giới quyền uy không phải bao giờ cũng giữ mối dây liên hệ với nhân dân. Chủ nghĩa dân túy đôi khi có thể trở thành kênh hợp pháp để cho những cử tri bị thiệt thòi thể hiện cho người ta thấy những thất vọng của mình, và kêu gọi thay đổi đường lối. Và ở châu Âu, có rất nhiều lời oán trách chính đáng: thắt lưng buộc bụng, quá nhiều thanh niên thất nghiệp, thiếu dân chủ trong lòng EU, và bộ máy quan liêu quá tải ở Brussels.
Nhưng, không những không tập trung vào các giải pháp thực tế, những người dân túy hiện nay lại thường hướng vào những bản năng thấp hèn nhất của người dân. Trong nhiều trường hợp, họ nhấn mạnh vào cảm xúc chứ không phải là sự kiện, khuấy động sợ hãi và lòng hận thù và dựa vào quan niệm cho rằng người bản xứ thì tài giỏi hơn người nhập cư. Và, trên thực tế, họ ít quan tâm đến việc giải quyết những bất bình về kinh tế, mà chỉ sử dụng những sự bất bình để lôi kéo người dân ủng hộ chương trình nghị sự sẽ kéo lùi sự cởi mở cả về xã hội lẫn văn hóa.
Thể hiện rõ nhất là trong các cuộc tranh luận về nhập cư. Ở Mỹ, đề xuất của Trump về việc ngăn chặn, không để người Hồi giáo vào nước Mỹ và xây dựng bức tường để ngăn, không cho người ta vượt qua biên giới từ Mexico đã giành được ủng hộ. Tương tự như thế, ở châu Âu, các nhà lãnh đạo dân túy đã lợi dụng dòng người tị nạn chạy trốn khỏi những cuộc xung đột ở Trung Đông để thuyết phục nhân dân rằng các chính sách mà EU áp đặt đe dọa không chỉ sự an toàn của người châu Âu mà còn đe dọa cả nền văn hóa của họ.
Sự kiện là, gần như tất cả các vùng ở Anh bỏ phiếu ủng hộ việc ra khỏi EU đều nhận được những khoản trợ cấp khổng lồ từ EU, ủng hộ cho cách giải thích như thế. Tình hình ở Đức cũng như thế. Mặc dù, việc cả triệu người nhập cư, chủ yếu là người Hồi giáo, vào năm ngoái đã không ảnh hưởng đến nền kinh tế - ở đây 100% người lao động vẫn có việc làm - nhiều người đang bác bỏ tầm nhìn của của thủ tướng Angela Merkel về một nước Đức mới, đa văn hóa.
Nói đơn giản là, đối với nhiều người châu Âu, người nhập cư không phải là mối đe dọa lới đối với sinh kế của họ mà là thách thức đối với bản sắc dân tộc và bộ lạc của họ. Các nhà lãnh đạo phong trào dân túy, như Nigel Farage của đảng Độc lập ở Anh đã không lưỡng lự trong việc tận dụng sự lo lắng như thế về văn hóa, nó làm cho cử tri Anh cuối cùng sẽ bỏ phiếu chống lại chính quyền lợi của họ.
Sự bất bình mà những người dân túy như Farage và Trump lợi dụng là có thật. Muốn duy trì các nguyên tắc về cởi mở và dân chủ, vốn là nền tảng của tiến bộ về xã hội và kinh tế, thì phải hiểu và phải giải quyết những bất bình đó. Nếu không, những người dân túy sẽ tiếp tục được dân chúng ủng hộ, với những hậu quả nghiêm trọng tiềm tàng, như vụ bỏ phiếu về việc Anh ra khỏi EU đã cho thấy.
May mắn là, đã có những tiền lệ về việc giải thoát, không để những người dân túy thôn tính. Trong những năm 1930, khi châu Âu lọt vào tay hoặc là các bạo chúa hoặc là các nhà lãnh đạo dân chủ tầm thường, thì những đệ tử của Coughlin ở Mỹ và những người khác đã bị chính sách Kinh tế Mới của Tổng thống Franklin Roosevelt làm lu mờ. Và, một chính sách kinh tế mới – tìm cách sửa chữa sự thiếu dân chủ ở EU và đặt dấu chấm hết cho chính sách thắt lưng buộc bụng tự làm hại mình - chính là biện pháp cứu châu Âu trong giai đoạn hiện nay.
Shlomo Ben-Ami
Phạm Nguyên Trường dịch
Shlomo Ben-Ami, là cựu bộ trưởng ngoại giao Israeli và hiện là phó chủ tịch trung tâm hòa bình Toledo. Ông là tác giả cuốn Scars of War, Wounds of Peace: The Israeli-Arab Tragedy. (Theo Project Syndicate).
Populism, Past and Present
By Shlomo Ben-Ami
Project Syndicate
Aug 10-2016
MADRID – It seems that practically no Western democracy nowadays is immune to right-wing populism. While populist rhetoric seems to be reaching fever pitch, with far-reaching consequences – most notably the United Kingdom’s vote to “Brexit” the European Union – the reality is that the strain of nativism that it represents has long bedeviled democratic politics.
Populist movements tend to focus on blame. Father Charles Coughlin, the 1930s-era Roman Catholic priest from Detroit who promoted a fascist agenda for America, consistently sought to root out the culprits for society’s problems. Likewise, today’s right-wing populists have eagerly turned on the “establishment” and the “elites.”
In Europe, this has meant blaming the EU for everything that goes wrong. Addressing the complex roots of current economic and social challenges – the UK and France, for example, suffer substantially from hereditary privilege and frozen class systems – is a lot harder than decrying the EU as a villainous behemoth.
Beyond blame, populist ideology relies heavily on nostalgia. Much of the current upheaval in Europe evokes Edmund Burke’s repudiation in 1790 of the French Revolution as the product of a misguided faith in ideas that defied people’s attachment to history and tradition.
For the UK’s Brexiteers, the borderless world that the EU, with its commitment to globalization, represents is destroying the nation-state, which better protected their interests. In their referendum campaign, they recalled a past when jobs were secure, neighbors were familiar, and security was assured. Whether that past ever really existed was irrelevant.
The last time European democracies were overtaken by radical political movements, in the 1930s, demagogues based their support largely on the old lower middle class, whose members feared being dispossessed and pushed into poverty by uncontrolled economic forces. In the wake of the protracted euro crisis, and the painful austerity that followed, today’s populists have been able to play on similar fears, again primarily among older workers and other vulnerable groups.
Of course, Europe is not alone in being swept up by populism. The United States, where Donald Trump has secured the Republican nomination to be president, is also in serious danger. Trump paints a bleak picture of life in the US today, blaming globalization (specifically, immigration) and the “establishment” leaders who have advanced it for the struggles of ordinary American workers. His slogan, “Make America Great Again,” is the ultimate display of false populist nostalgia.
Moreover, just as Brexiteers want to withdraw from Europe, Trump wants to withdraw the US from international arrangements of which it is a part, if not the linchpin. He has suggested dispensing with NATO, declaring that US allies should have to pay for America’s protection. He has also launched tirades against free trade and even the United Nations.
As elsewhere, Trump’s protectionism and national narcissism are sustained by the anxiety of those hit by the impersonal dark forces of the “market.” The turn toward populism constitutes a revolt against intellectual orthodoxy, embodied by cosmopolitan professional elites. In the Brexit campaign, “expert” became a slur.
This is not to say that challenging the establishment is entirely without merit. The establishment is not always in touch with the people. Populism can sometimes be a legitimate channel for aggrieved voters to make their frustrations known, and to call for a change of course. And in Europe, there are plenty of legitimate grievances: austerity, widespread youth unemployment, a democratic deficit in the EU, and an overloaded bureaucracy in Brussels.
But, rather than focus on real solutions, today’s populists are often appealing to people’s basest instincts. In many cases, they are emphasizing feelings over facts, stoking fear and hate, and relying on nativist appeals. And, in fact, they are less interested in tackling economic grievances than they are in using those grievances to win support for an agenda that would roll back social and cultural openness.
This is most apparent in the immigration debate. In the US, Trump has won support with proposals to block Muslims from entering the US and to build a wall to keep out those crossing the border from Mexico. Likewise, in Europe, populist leaders have capitalized on the influx of refugees fleeing conflicts in the Middle East to convince people that EU-imposed policies threaten not just Europeans’ security, but also their culture.
The fact that nearly all of the regions in Britain that voted for Brexit received massive EU subsidies supports this interpretation. So do circumstances in Germany. Though the arrival of a million largely Muslim immigrants last year has not hurt the economy – which remains at full employment – many people are rejecting Chancellor Angela Merkel’s vision of a new, more multicultural Germany.
Simply put, for many Europeans, immigrants represent less a threat to their livelihoods than a challenge to their national and tribal identities. Populist leaders like the UK Independence Party’s Nigel Farage have not hesitated to capitalize on this cultural anxiety, leading British voters ultimately to vote against their own interests.
And yet the grievances which populists like Farage and Trump manipulate are real. To preserve the principles of openness and democracy on which continued social and economic progress depends, those grievances must be understood and addressed. Otherwise, populists will continue to win support, with potentially severe consequences, as the Brexit debacle shows.
Fortunately, there is also precedent for escaping populist takeovers. In the 1930s, as Europe drifted into the hands of either tyrants or banal democratic leaders, America’s Coughlins and others were overshadowed by President Franklin Roosevelt’s New Deal. And a new deal – one that corrects the EU’s yawning democratic deficit and puts an end to self-defeating austerity policies – is precisely what will save Europe today.
Shlomo Ben-Ami
Shlomo Ben-Ami, a former Israeli foreign minister, is Vice President of the Toledo International Center for Peace. He is the author of Scars of War, Wounds of Peace: The Israeli-Arab Tragedy. (From Project Syndicate).
* * *
Xem bài có liên hệ với đề tài: click vào đây
Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây
More in English topic: please click here
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net