Chiều Blao dát vàng trên trảng cỏ
Thung lũng mờ thấp thoáng dáng sơn trinh
Ngỡ hình bóng năm xưa về đâu đó
Trên đồi hoang con sóc nhỏ giật mình
Bún riêu O Lan hững hờ nhìn lữ khách
Nem nướng Ninh Hoa chẳng ấm lộ Hà Giang
Chè Tỷ Muội trầm tư đêm Trần Phú
Mai Sữa không em giá buốt cả thiên đàng…
Rời Bát Nhã anh về bên thác đợi
Dấu chân xưa từ ẩm mốc rêu mờ
Sột soạt tiến như người đang bước tới
Đại bàng đen ngỡ ngàng tìm đâu thực đâu mơ
Thác Dambri ghìm mình hơi thở dốc
Bầy thú hoang man dại gọi tình ơi!
Trà Blao đâu rồi hương Bảo Lộc
Nhạc tráng ca huyền vĩ tấu muôn đời
Đường hạnh phúc chưa đi dường đã tận
Lối không em biệt lộ quá ư dài
Hợp xướng phong linh siêu phàm thoát tục
Chùa Di Đà râu tóc lạ trần ai
Hồ Bảo Lộc treo buồn trên liễu rũ
Chiều không em đồi rựng trắng sương mù
Chân trở gót hồn hoang còn bịn rịn
Thân lạc loài nghe gió khẽ thương ru
Hay chùa Di Đà giữ hộ trí tâm anh
Mà đồi thung Tâm Châu chẳng ghìm chân anh lại
Để sáng mờ sương chuông nhà thờ ngân mãi
Chẳng đánh thức nổi người con gái đã về đâu?
23/03/2016
Lưu Lãng Khách
* * *
Xem bài cùng tác giả: click vào đây
Xem bài trên trang Thơ: click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.net