Chưa vào Đông đã cành khô trụi lá
Lá bỏ mùa đi, hoa giã biệt cành
Ta đứng đợi trước thời gian nghiệt ngã
Giọt sương nào trên mí mắt long lanh.
Đã bao mùa mỏi mòn trên mái tóc
Dòng sông nào cũng lặng lẽ trôi xuôi
Nước mắt cũng chảy xuôi mỗi lần ta khóc
Thời gian cũng trôi xuôi theo nỗi ngậm ngùi.
Giá như có dòng sông nào chảy ngược
Xin hãy đưa ta về gặp lại mùa xưa
Nơi chưa có nỗi buồn giăng phía trước
Nơi lá xanh chưa biết rụng theo mùa.
Cũng là nơi có vầng trăng viên mãn
Một vầng trăng chưa nỡ khuyết bao giờ!
Nơi cỏ biếc xanh bốn mùa dĩ vãng
Nơi con tằm còn chưa biết ươm tơ.
Làm sao có dòng sông trôi ngược ấy?
Chỉ có người nghiệt ngã giữa dòng bơi
Mỗi con nước đều trôi về nơi xa ngái
Nên bơ vơ ta đứng laị bên đời!
VƯƠNG HOÀI UYÊN
(Denver, USA – Mùa Đông 2017).
* * *
Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.net