VĂN TẾ CẨU THẦN.
Cử Tạ.
Phục dĩ
Thần giả cư thiên giới chi cao,
Nhi bản đồng súc sinh chi loại
Ở cõi u minh,
Ai mà biết tới
Nhiên sát kỳ cầm tinh chi vật,
Nãi đoán vô thập phần chi sai.
Thị dĩ thiên cẩu thần quan giả:
Kỳ hình dung giả, tất phi thường mươn mướt chi lông;
Kỳ đức độ hề, hữu bất qúa gầu gầu chi tiếng.
Hơi hám lẹ làng;
Hình thù xó ró.
Đói kiếm ăn đã hay đứng chàng ràng;
Lạnh vào bếp lại ưa ngồi chò hỏ.
Sắc đủ sắc, này đen này trắng, này đốm vện khoan vằn;
Tài ấy tài, nào chạy nào đi, nào chồm mừng cắn sủa.
Độ Thiên thai noi dấu cung Càn,
Đồ địa đạo nhờ hơi thuộc Thổ.
Nanh dài vuốt nhọn, kém gì đâu lão chúa sơn lâm.
Tai vểnh mình thon, phải lớn cũng thành vua súc vật.
Lẫm lẫm oai phong,
Đường đường tướng mạo.
Diệc hữu thời, đắc lưng cong hình thỏ chi sang;
Diệc hữu lúc, tắc đuôi uốn khúc rồng chi bảnh.
Tưởng kỳ lúc cẩu ở nhà hề:
Cơm thừa ấy xực, canh cặn ấy xơi,
Gặm xương quăng rau ráu phát sờn, nhưng tánh xấu vốn là không phải kẻ.
Tưởng kỳ lúc cẩu ban ngày hề:
Chạy cùng làng khắp đó khắp đây, sải bốn vó kém gì đâu ngựa ký;
Tưởng kỳ lúc cẩu ban đêm hề:
Rình kẻ trộm rất linh rất thính, thức năm canh ra sức giữ nhà người.
Tưởng kỳ lúc cẩu bị bắt thủ tiêu hề:
Chùm xương thịt phách dõi lò than,
Sắc vện vàng hồn theo bãi gió.
Chỏng đơ đơ trợn mắt túm giò;
Nằm thiêm thiếp nhăn răng nhíu mỏ
Nhiên khảo sách vở dĩ truy kỳ nguyên, tắc:
Giọng cười hề oăng oẳng;
Tiếng nói hề gâu gâu.
Thưở bình sinh trước đã ở nhà người Đạo Chính;
Cơn thịnh nộ từng làm rách áo cụ Đường Nghiêu.
Đã có trí biết kẻ giỏi người ngay;
Lại có nhân ở cùng nòi cùng giống.
Lại biết hy sinh để chiến đấu đến cùng, chẳng sợ gì hổ dữ lang tham;
Lại biết trung thành với chủ nhân rất mực, dầu phải bị đòn tươi roi nặng.
Gan thơm thịt béo, nghe chuyện kể, Diêm Vương cũng còn thèm;
Tiết sống máu tươi, tục truyền lại Thánh nhân cũng thích.
Đỗ nhị Công đời Đường, cũng nhờ cẩu mà giữ chức sơn vương;
Phàn tướng quân đời Hán, cũng nhờ cẩu mà làm nên sự nghiệp.
Cẩu hề, cẩu hề:
Phải sanh ở trời Âu đất Mỹ, có đâu bị riềng mẻ cho tai;
Nhưng mà ở con Lạc cháu Hồng, thế tất phải bếp lò chi phụng.
Song nay đã đến lúc thịnh rồi.
Mỗ sát chi, tắc kiến kỳ kim giả:
Cư nguyên tử chi thời
Lại khoa học chi thế.
Cẩu giã đắc:
Hơn loài người được cưỡi vệ tinh đi;
Làm bao bao ả trong giá hồng nhan cũngà
Hựu kiến kỳ:
Tục dựa mận, thành Sài-gòn đã thấy cấm từ lâu;
Lệ tiết canh, cụ Đô trưởng đã khuyên rằng chớ có.
Ô hô I hi!
Thư diệc ngôn giã:
Phù nhân nhi bất tri lễ nghĩa chi phong;
Thị bất như cẩu trệ chi đồ.
Tức kim tinh giả cẩu chi tinh hề,
Nhi kim tuế giả cẩu chi tuế giã.
Cố mỗ dĩ:
Thịt dư năm ba miếng;
Bánh cũ một vài khoanh.
Này bát nước canh thừa;
Này khúc xương rắn bỏ.
Kinh cẩu thần chi hữu linh hề!
Tắc giáng hạ nhi xực chi!
Để bảo cùng đồng chủng ở Âu, Á, Úc, Phi;
Cùng nhủ chư đồng loại ở Đông, Tây, Nam Bắc.
Hãu cứ những kẻ gian mà cắn, hoặc ra tay cho lũ chúng năm nay;
Còn với các người ngay phải phù, chớ đừng chuyện nhe nanh như thưở trước
Bọn tham tàn khát máu, cẩu nhớ đừng tha;
Nơi chuyên chế độc tài, cẩu đừng nên ở.
Cẩu hề, cẩu hề:
Tại ngã Việt nam chi quốc;
Còn ba-xi-đế chi phong.
Lại vùng ông Tạ nọ
Với đất Phú-de kia.
Như cẩu muốn mau mau hóa kiếp để làm ngợm làm người;
Hãy cứ nên chong chóng lăn mình vào ở trong ở đó.
Cẩu hề, cẩu hề:
Linh chi lai hề!
Cấp cấp như luật lệnh!
Dĩ tất cả mộc tồn chi chủng tộc;
Vi toàn thể nhân loại chi ômơ-nuyọ.
Ô hô I hi!
Phục duy thượng hưởng
Cẩn cáo.
Cử Tạ.
(Tết Nguyên đán năm Mậu Tuất, 1958)