Diễn đàn của người dân Quảng Ngãi
giới thiệu | liên lạc | lưu niệm

 April 13, 2025
Trang đầu Hình ảnh, sinh hoạt QN:Đất nước/con người Liên trường Quảng Ngãi Biên khảo Hải Quân HQ.VNCH HQ.Thế giới Kiến thức, tài liệu Y học & đời sống Phiếm luận Văn học Tạp văn, tùy bút Cổ văn thơ văn Kim văn thơ văn Giải trí Nhạc Trang Anh ngữ Trang thanh niên Linh tinh Tác giả Nhắn tin, tìm người

  Kiến thức, tài liệu
PHƯƠNG TÂY ĐỐI MẶT VỚI THỰC TẾ: TRUNG CỘNG SẼ KHÔNG “GIỐNG CHÚNG TA”.
Webmaster

 

(The West Faces Up to Reality: China Won’t Become “More Like Us”)

By Andrew Browne

Huỳnh Hoa dịch

The Wall Street Journal

Updated Dec. 12, 2017 5:40 a.m. ET

 

Đã chấm dứt giả tưởng cho rằng Bắc Kinh cuối cùng sẽ tiếp thu các giá trị phương Tây

The make-believe that Beijing would eventually embrace Western values is over

 

 

Tư tưởng “Bình thiên hạ” của Khổng Tử đã thấm vào máu người Tàu

 

Trong nhiều thập niên qua, quan hệ giữa Trung Cộng và phương Tây đặt nền móng trên ảo vọng và sự giả vờ.

 

Các chính trị gia phương Tây tự bỡn cợt mình với suy nghĩ rằng, hệ thống của Trung Cộng sẽ theo thời gian mà biến cải, từ chuyên chế và trung ương tập quyền sang dân chủ và cởi mở.

 

Về phần mình, Trung Cộng đã khéo ngụy trang tham vọng toàn cầu của họ. Tuân theo châm ngôn của Đặng Tiểu Bình “thao quang dưỡng hối” (giấu mình chờ thời), Trung Cộng đã tự xây dựng thành một người khổng lồ về sản xuất công nghiệp, một thương nhân lớn nhất thế giới, tích lũy một sức mạnh quân sự “cứng” và phóng chiếu ảnh hưởng “mềm”, đôi khi lén lút và tung tiền ra mua chuộc.

 

Trò chơi giả tưởng này đang tàn lụi.

 

Chuyến viếng thăm Trung Cộng tuần trước của thủ tướng Canada Justin Trudeau – cha của ông này đã thiết kế chính sách mở cửa vào Trung Cộng của Canada – có thể được coi là cố gắng cuối cùng trong hàng loạt nỗ lực lớn lao nhưng vô ích của phương Tây nhằm “uốn nắn” sự trỗi dậy của Trung Cộng theo cách khuyến khích họ tiếp thu các ý tưởng tự do của phương Tây. Trudeau đến Trung Cộng, mang theo những kế hoạch khai mở cuộc đối thoại về một hiệp định thương mại tự do “tiến bộ”, trong đó nhấn mạnh sự bình đẳng giới, bảo vệ người lao động và quyền về môi trường. Nhưng nước chủ nhà đã lịch sự mời ông ra ngoài.

 

Cũng trong thời gian này, thủ tướng Úc, Malcolm Turnbull, nhấn mạnh vào một thời kỳ mới của chủ nghĩa hiện thực. Với ám ảnh Trung Cộng trong đầu, ông đã ban hành một điều luật hạn chế sự can thiệp của nước ngoài vào đời sống chính trị của đất nước. Tác động của nó thật nhanh chóng: hôm thứ Ba, nghị sĩ thuộc đảng Lao động Sam Dastyari đã từ chức giữa cơn thịnh nộ về mối liên kết của ông ta với một tỷ phú bất động sản có quan hệ mật thiết với đảng Cộng sản Trung Cộng.

 

Úc là minh chứng cả cho lợi thế lẫn nguy cơ tiềm ẩn của cách tiếp cận cứng rắn hơn với Trung Cộng.

 

Vài người dự báo một cuộc Chiến tranh Lạnh. Điều đó là có thể, nếu như cuộc vỡ mộng của phương Tây khơi dậy tình cảm chống Trung Cộng mạnh mẽ đến mức có thể làm lệch hướng các mối quan hệ.

 

Nhưng một liều thuốc trung thực cũng có thể đưa tới một mối quan hệ bền vững hơn, dựa trên một sự thừa nhận thật lòng những sự khác biệt [giữa Trung Cộng và phương Tây] thay cho niềm hy vọng Đông - Tây hòa hợp dựa trên những giá trị chung.

 

Cái kỳ vọng huyền thoại – rằng Trung Cộng sẽ trở nên “giống chúng ta hơn” – đã khuấy động cuộc tranh luận ở phương Tây tự do về những vấn đề lớn lao hơn mà sự vươn lên về kinh tế và quân sự của Trung Cộng đặt ra.

 

Đâu là phản ứng thích hợp với một nhà nước Trung Cộng ngày càng gia tăng những hành động trấn lột, lạm dụng sự cởi mở của phương Tây để thâu tóm công nghệ trong khi Bắc Kinh che chắn các thị trường của mình sau những hàng rào bảo hộ?

 

Các xã hội tự do sẽ dùng những biện pháp gì nhằm kháng cự lại một hệ thống độc tài chuyên chế đang thúc đẩy các lợi ích địa chính trị của nó bằng những chiến dịch bí mật nhằm mở rộng ảnh hưởng? Trung Cộng đang thu nạp giới tinh hoa ở các nước mục tiêu như Úc bằng cách cung cấp cho họ những chức vụ không phải làm việc mà có uy thế và tiền bạc, những hợp đồng tư vấn béo bở. Bắc Kinh tung tiền mua lại các tờ báo, tạp chí tiếng Hoa và thâm nhập cộng đồng Hoa kiều thông qua những cơ quan của đảng Cộng sản – đồng thời, ở trong nước, họ ngăn chặn các nội dung truyền thông phương Tây bằng hệ thống tường lửa Great Firewall và hạn chế ảnh hưởng của phương Tây bằng cách đặt các tổ chức phi chính phủ nước ngoài dưới sự kiểm soát của cảnh sát.

 

Chủ tịch Trung Cộng Tập Cận Bình đang đẩy nhanh những toan tính này. Tại đại hội đảng Cộng sản vài tuần trước đây, ông ta nói rõ rằng Trung Cộng tin tưởng tuyệt đối vào con đường riêng của mình và công bố “kỷ nguyên mới” trong đó Bắc Kinh sẽ chuyển dịch “gần hơn tới vị trí trung tâm của thế giới”. Các nhà chính trị phương Tây cuối cùng cũng phải nhìn Trung Cộng đúng như bản chất của nó, không phải như một nước mà họ muốn nó trở thành.

 

Một ý thức mới về sự trong sáng đã lan khắp châu Âu. Trong một hồ sơ về quan hệ Trung Cộng - châu Âu được thực hiện cho Hội đồng châu Âu về Quan hệ đối ngoại, các tác giả Francois Godement và Abigael Vasselier viết: “Nói thẳng nói thật luôn luôn là điều có ích”. Hai nhà nghiên cứu này khuyến cáo, bên cạnh nhiều chuyện khác, châu Âu nên siết chặt việc sàng lọc vốn đầu tư từ Trung Cộng.

 

Trong một dấu hiệu cảnh báo ngày càng khẩn thiết về sự can thiệp chính trị của Trung Cộng, các cơ quan tình báo Đức đã công bố chi tiết cách mà các điệp viên Trung Cộng thu thập dữ liệu về các quan chức và chính trị gia Đức bằng cách sử dụng các nhân thân giả trên mạng xã hội.

 

Hạ viện và Thượng viện Hoa Kỳ đang thảo luận những điều luật hạn chế đầu tư của Trung Cộng vào các công ty công nghệ. Chính phủ của ông Trump đang chuẩn bị sẵn hàng loạt biện pháp trừng phạt về thương mại. Và trong cộng đồng các học giả Hoa Kỳ đang dấy lên cuộc tranh luận về mối đe dọa đối với quyền tự do biểu đạt, mà các viện Khổng tử - do chính phủ Trung Cộng bỏ tiền xây dựng trong các khuôn viên đại học – tạo ra.

 

Trong một bản báo cáo cho Quỹ Dân chủ quốc gia, do quốc hội Hoa Kỳ tài trợ, các tác giả Christopher Walker và Jessica Ludwig cho thấy có mối liên kết các nỗ lực của Trung Cộng và Nga trong công cuộc uốn nắn dư luận công chúng khắp thế giới. Hai tác giả này cho rằng, khoản tiền nhiều tỉ đô la Mỹ mà hai nước này tung ra để tác động tới truyền thông, văn hóa, các cơ quan nghiên cứu chính sách và các học viện, đã vượt xa cái gọi là “sức mạnh mềm” (soft power). Họ gọi đó là “sức mạnh sắc” (sharp power), có thể được coi như là “mũi của lưỡi dao găm”.

 

Úc sẽ là phép thử, cho thấy các quốc gia phương Tây sẽ đi xa tới chừng nào trong công cuộc bảo vệ các giá trị dân chủ. Các sinh viên Trung Cộng đóng học phí giúp hệ thống giáo dục đại học của nước này hoạt động, Trung Cộng mua nhiều tài nguyên khoáng sản của Úc, cùng với chi tiêu của làn sóng du khách Trung Cộng giúp nền kinh tế của nước này tăng trưởng.

 

Tờ Nhân Dân nhật báo Trung Cộng lên án các luật mới của Úc về sự can thiệp của nước ngoài như là “hoang tưởng điên khùng”. Một phát ngôn viên bộ ngoại giao Trung Cộng cáo buộc thủ tướng Turnbull đầu độc quan hệ [giữa hai nước].

 

Nhưng ông Turnbull không lay chuyển. Nhắc lại một câu khẩu hiệu được gán - một cách sai lầm - cho Mao, ông Turnbull tuyên bố bằng tiếng Trung rằng nhân dân Úc sẽ “đứng lên” bảo vệ chủ quyền. Một khi Trung Cộng vượt qua được cơn thịnh nộ của mình, họ có thể lại tái khởi động các mối quan hệ với phương Tây, lần này dựa trên sự thành thật và chủ nghĩa thực tế trong sáng chứ không phải lối mơ tưởng viển vông!

 

Andrew Browne

Huỳnh Hoa dịch

 

Andrew Browne là phóng viên cao cấp, người đứng mục (columnist) của báo Wall Street Journal. (Theo The Wall Street Journal)

 

The West Faces Up to Reality: China Won’t Become “More Like Us”

By Andrew Browne

The Wall Street Journal

Updated Dec. 12, 2017 5:40 a.m. ET

 

The make-believe that Beijing would eventually embrace Western values is over

 

 

SHANGHAI - For decades, the relationship between China and the West rested on illusion and pretense.

 

Western politicians fooled themselves into thinking that the Chinese system, centrally directed and authoritarian, would in time resemble their own, open and democratic.

 

For its part, China camouflaged its global ambitions. Obeying Deng Xiaoping’s maxim to “hide our capabilities and bide our time,” it built itself into a manufacturing colossus and the world’s largest trader, amassed “hard” military power and projected “soft” influence, sometimes covert and bought with cash.

 

This game of make-believe is winding down.

 

Last week’s trip to China by Justin Trudeau, the Canadian prime minister whose father engineered his country’s opening to the People’s Republic, will likely go down as one of the last in a series of largely futile Western efforts to “shape” China’s rise by encouraging its adoption of liberal Western ideas. He arrived with plans to open talks on a “progressive” free-trade agreement that stresses gender equality, labor protections and environmental rights. He was politely shown the door.

 

At the same time, Australian Prime Minister Malcolm Turnbull was underscoring a new era of realism. With China in mind, he introduced legislation to limit foreign interference in the country’s political life. The impact has been swift: On Tuesday, Labor party senator Sam Dastyari pledged to resign amid an uproar over his links to a real-estate billionaire affiliated with the Communist Party.

 

Australia exemplifies both the advantages and potential hazards of a more hard-nosed approach to China.

 

Some predict a new Cold War. That’s possible, if Western disillusion gives rise to such strong anti-China sentiment that it derails ties.

 

But a dose of honesty could also lead to a more sustainable relationship, one based on a frank acknowledgment of differences rather than hopes for an East-West merger based on common values.

 

That mythical prospect - that China will become “more like us” - has held up debate in the liberal West about the larger questions posed by China’s economic and military ascendancy.

 

What is the appropriate response to an increasingly predatory Chinese state that takes advantage of Western openness to acquire technology even as it shelters its own markets behind protectionist barriers?

 

How do free societies push back against an authoritarian system that advances its geopolitical interests with clandestine influence campaigns? China co-opts the elites in target countries like Australia by offering them corporate sinecures and consultancy contracts. It buys up Chinese-language news outlets and infiltrates the Chinese diaspora through Communist Party agencies - all the while blocking Western media content at home with its Great Firewall and restricting Western influence by placing foreign NGOs under police administration.

 

Chinese President Xi Jinping has hastened this reckoning. At a party congress a few weeks ago, he made clear that China is supremely confident in its own ways and proclaimed a “new era” in which it will move “closer to the center of the world.” Western politicians are finally coming to view China for what it is, not the country they wish it to be.

 

The new sense of clarity has spread to Europe. “It is always useful to call a spade a spade,” write François Godement and Abigaël Vasselier in a paper on China-EU relations for the European Council on Foreign Relations that, among other things, recommends tougher screening for inbound Chinese investment.

 

In a sign of growing alarm at Chinese political interference, Germany’s intelligence services have published details on how Chinese spies have gathered data on officials and politicians using fake social-media profiles.

 

The U.S. House and Senate are working on bills to restrict Chinese investment in technology companies. The Trump administration is readying a raft of punitive trade measures. And among U.S. academics, debate is simmering over the threat to free expression presented by Chinese government-funded Confucius Institutes on college campuses.

 

In a report for the congressionally funded National Endowment for Democracy, Christopher Walker and Jessica Ludwig connect Chinese and Russian efforts to shape public opinion around the world. The billions these countries spend to influence media, culture, think tanks and academia, they argue, goes beyond “soft power.” They label it “sharp power,” which should be seen as “the tip of their dagger.”

 

Australia will be a test of how far Western countries will to go to defend democratic values. Fee-paying Chinese students keep the country’s higher education system afloat; Chinese purchases of Australia’s raw materials, along with tourist spending, underpin its growth.

 

The People’s Daily attacked the new laws on foreign interference as “hysterical paranoia.” A Foreign Ministry spokesman accused Mr. Turnbull of poisoning ties.

 

Mr. Turnbull was unmoved. Echoing a slogan often attributed - incorrectly - to Mao, he declared in Mandarin that the Australian people will “stand up” for their sovereignty. Once China gets over its outrage, a reset of relations with the West is attainable, this time based on candor and clear-eyed pragmatism, not wishful thinking.

 

Andrew Browne.

 

*  *  *

 

Xem bài có liên hệ với đề tài: click vào đây

Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây

More in English topic: please click here

Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net

 


Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn: 

* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster 
* Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng 
* Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web:

Xin gởi email về: quangngai@nuiansongtra.net 
hay: nuiansongtra1941@gmail.com

*  *  *

Copyright by authors & Website Nui An Song Tra - 2006


Created by Hiep Nguyen
log in | ghi danh