TÌNH CẢM ĐÊM GIÁNG SINH
(Christmas Eve Manvotional)
Khi đi du lịch ở Pháp, tác giả William J. Lederer đã rất xúc động trước hành động của một Thủy thủ Hải quân Mỹ trong Đêm Giáng sinh đến nỗi ông đã gửi bức thư sau cho Trưởng phòng Điều hành Hải quân ở Washington, D.C, Đô đốc David L. McDonald.
* * *
Đô Đốc David L. McDonald, Hải Quân Hoa Kỳ
Trưởng phòng Điều hành Hải quân
Hoa Thịnh Đốn.
Đô Đốc thân mến,
Có 18 người yêu cầu tôi viết bức thư nầy gởi ông.
Năm ngoái trong dịp Giáng sinh, tôi cùng vợ và ba con trai đang ở Pháp, chúng tôi trên đường từ Ba Lê đến Nice. Trong năm ngày khốn khổ, mọi thứ đã đi sai. Khách sạn của chúng tôi là những “cái bẫy du lịch”, những chiếc xe thuê của chúng tôi đã bị hỏng; tất cả chúng tôi đều bồn chồn và cáu kỉnh trong chiếc xe đông đúc. Vào đêm Giáng sinh, khi chúng tôi lấy phòng trọ tại khách sạn ở Nice, không có tinh thần Giáng sinh trong trái tim của chúng tôi.
Trời mưa và lạnh khi chúng tôi đi ăn. Chúng tôi tìm thấy một nhà hàng nhỏ buồn tẻ được trang trí khéo léo cho kỳ nghỉ. Chỉ có năm bàn có khách ngồi. Có hai cặp vợ chồng người Đức, hai gia đình người Pháp và một thủy thủ người Mỹ. Trong góc phòng, có một người chơi đàn piano, lơ đãng chơi nhạc Giáng sinh.
Tôi đã quá mệt mỏi và khổ sở để ra đi. Tôi nhận thấy rằng các khách hàng khác đang ăn trong im lặng. Người duy nhất có vẻ hạnh phúc là thủy thủ người Mỹ. Trong khi ăn, anh đang viết một lá thư, và một nụ cười nửa miệng rạng rỡ.
Vợ tôi gọi bữa ăn của chúng tôi bằng tiếng Pháp. Người phục vụ mang đến cho chúng tôi những món ăn không đúng bà ấy gọi. Tôi mắng vợ là ngu. Các con trai bảo vệ mẹ của chúng, và tôi cảm thấy tồi tệ hơn nữa.
Sau đó, tại bàn của gia đình người Pháp bên trái chúng tôi, người cha đã tát một trong những đứa con của mình vì một sự vi phạm nhỏ, và cậu bé bắt đầu khóc.
Bên phải chúng tôi, người đàn bà Đức bắt đầu mắng chồng.
Tất cả chúng tôi bị gián đoạn bởi một luồng không khí lạnh khó chịu. Qua cửa trước xuất hiện một bà lão hoa. Bà ta mặc một chiếc áo khoác nhỏ giọt, rách nát, và chân đi đôi giày ướt sũng. Bà lão đi từ bàn này sang bàn khác.
“Mua hoa, thưa ông? Chỉ có một quan”.
Không một ai mua bất kỳ cái gì.
Bà lão mệt mỏi ngồi xuống một cái bàn giữa chàng thủy thủ và chúng tôi. Bà nói với người phục vụ, “Một tô súp. Tôi chẳng bán được một bông hoa nào cả buổi chiều”. Nói với người chơi đàn piano, với giọng khàn khàn, “Bạn có thể tưởng tượng được không, Joseph, một bát súp vào đêm Giáng sinh?”.
Người chơi đàn piano chỉ vào đĩa đựng tiền trống của mình
Chàng thủy thủ trẻ đã ăn xong và đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mặc áo khoác vào, anh đi đến bàn người phụ nữ bán hoa.
“Chúc Mừng Giáng sinh”, chàng trai nói, mỉm cười rồi chọn ra hai bông hồng. “Bao nhiêu vậy bà?”
“Hai quan, thưa cậu”.
Vuốt bằng phẳng một trong những bông hồng nhỏ, anh đặt nó vào giữa bức thư anh đã viết, sau đó đưa cho người phụ nữ một tờ giấy bạc 20 quan.
“Tôi không có tiền thối, thưa cậu”, bà lão nói. “Để tôi đi đổi.
“Khỏi, thưa bà”, người nói thủy thủ, cúi xuống và hôn lên má gầy gò của bà lão. “Đây là món quà Giáng sinh của tôi dành cho bà”.
Sau đó, anh ta đến bàn của chúng tôi, cầm bông hoa còn lại trước mặt anh ta. Anh có nói với tôi, “Thưa ông, tôi có thể được phép tặng những bông hoa này cho cô con gái xinh đẹp của ông không?:
Trong một động tác nhanh nhẹn, anh ấy đưa cho vợ tôi chiếc bong hồng, chúc chúng tôi một Giáng sinh vui vẻ và ra đi.
Mọi người ngừng ăn. Mọi ành mắt nhìn về chàng trai thủy thủ. Tất cả giữ yên lặng.
Vài giây sau không khí Giáng sinh bùng nổ khắp nhà hang, như một quả bom nổ.
Bà lão bán hoa nhảy cẩng lên, tay vẫy tờ bạc 20 quan, hét lên với người chơi piano, “Joseph, món quà Giáng sinh của tôi! Và bạn sẽ có một nửa để bạn cũng có thể có một bữa tiệc”.
Ông cụ bắt đầu chơi bài Good King Wenceslas, lướt trên các phím đàn bằng những ngón tay ma thuật.
Vợ tôi vẫy cao bông hồng của mình theo điệu nhạc. Cô ấy như trẻ lại 20 tuổi. Cô ấy bắt đầu hát, và ba đứa con trai của chúng tôi tham gia cùng mẹ, hát to giọng với đầy nhiệt tình.
"Gút! Gút! Tiếng la hét của người Đức. Họ bắt đầu hát bằng tiếng Đức.
Người phụ bàn ôm bà lão bán hoa. Họ giơ cao những cánh tay lên, họ hát bằng tiếng Pháp.
Người đàn ông Pháp, người đã tát cậu bé, nhịp nhàng gõ cái nĩa của mình vào cái chai. Cậu con trai trèo lên đùi cha, hát bằng giọng cao trẻ trung.
Một vài giờ trước đó, 18 người trong nhà hang nọ đã trải qua một buổi tối khốn khổ. Nó đã kết thúc đó là đêm Giáng sinh hạnh phúc nhất, tuyệt vời nhất mà họ từng trải qua.
Đó,thưa Đô đốc McDonald, là những gì tôi viết cho ông. Là người chỉ huy trong Hải quân, Đô Đốc nên biết về món quà rất đặc biệt mà Hải quân Hoa Kỳ đã tặng cho gia đình tôi, cho tôi và cho những người khác trong nhà hàng Pháp hôm đó. Bởi vì chàng thủy thủ trẻ tuổi của ông có tinh thần Giáng sinh trong tâm hồn, anh ta đã giải phóng tình yêu và niềm vui đã bị vấy bẩn trong chúng ta bởi sự tức giận và thất vọng. Anh ta đã cho chúng tôi niềm vui Giáng sinh.
Cám ơn Đô Đốc rất nhiều.
Chúc Mừng Giáng Sinh.
Bill Lederer
* * *
CHRISTMAS EVE MANVOTIONAL
William J. Lederer.
While traveling in France, author William J. Lederer was so touched by the actions of an American Navy Sailor on Christmas Eve that he sent the following letter to the Chief of Naval Operations in Washington, D.C, Admiral David L. McDonald.
- - - - - - -
Admiral David L. McDonald, USN
Chief of Naval Operations
Washington, D.C.
Dear Admiral McDonald,
Eighteen people asked me to write this letter to you.
Last year at Christmas time, my wife, three boys and I were in France, on our way from Paris to Nice. For five wretched days everything had gone wrong. Our hotels were “tourist traps,” our rented car broke down; we were all restless and irritable in the crowded car. On Christmas Eve, when we checked into our hotel in Nice, there was no Christmas spirit in our hearts.
It was raining and cold when we went out to eat. We found a drab little restaurant shoddily decorated for the holiday. Only five tables were occupied. There were two German couples, two French families, and an American sailor, by himself. In the corner a piano player listlessly played Christmas music.
I was too tired and miserable to leave. I noticed that the other customers were eating in stony silence. The only person who seemed happy was the American sailor. While eating, he was writing a letter, and a half-smile lighted his face.
My wife ordered our meal in French. The waiter brought us the wrong thing. I scolded my wife for being stupid. The boys defended her, and I felt even worse.
Then, at the table with the French family on our left, the father slapped one of his children for some minor infraction, and the boy began to cry.
On our right, the German wife began berating her husband.
All of us were interrupted by an unpleasant blast of cold air. Through the front door came an old flower woman. She wore a dripping, tattered overcoat, and shuffled in on wet, rundown shoes. She went from one table to the other.
“Flowers, monsieur? Only one franc.”
No one bought any.
Wearily she sat down at a table between the sailor and us. To the waiter she said, “A bowl of soup. I haven’t sold a flower all afternoon.” To the piano player she said hoarsely, “Can you imagine, Joseph, soup on Christmas Eve?”
He pointed to his empty “tipping plate.”
The young sailor finished his meal and got up to leave. Putting on his coat, he walked over to the flower woman’s table.
“Happy Christmas,” he said, smiling and picking out two corsages. “How much are they?”
“Two francs, monsieur.”
Pressing one of the small corsages flat, he put it into the letter he had written, then handed the woman a 20-franc note.
“I don’t have change, Monsieur,” she said. “I’ll get some from the waiter.”
“No, ma’am,” said the sailor, leaning over and kissing the ancient cheek. “This is my Christmas present to you.”
Then he came to our table, holding the other corsage in front of him. “Sir,” he said to me, “may I have permission to present these flowers to your beautiful daughter?”
In one quick motion he gave my wife the corsage, wished us a Merry Christmas and departed.
Everyone had stopped eating. Everyone had been watching the sailor. Everyone was silent.
A few seconds later Christmas exploded throughout the restaurant like a bomb.
The old flower woman jumped up, waving the 20-franc note, shouted to the piano player, “Joseph, my Christmas present! And you shall have half so you can have a feast too.”
The piano player began to belt out Good King Wencelaus, beating the keys with magic hands.
My wife waved her corsage in time to the music. She appeared 20 years younger. She began to sing, and our three sons joined her, bellowing with enthusiasm.
“Gut! Gut!” shouted the Germans. They began singing in German.
The waiter embraced the flower woman. Waving their arms, they sang in French.
The Frenchman who had slapped the boy beat rhythm with his fork against a bottle. The lad climbed on his lap, singing in a youthful soprano.
A few hours earlier, 18 persons had been spending a miserable evening. It ended up being the happiest, the very best Christmas Eve, they had ever experienced.
This, Admiral McDonald, is what I am writing you about. As the top man in the Navy, you should know about the very special gift that the U.S. Navy gave to my family, to me and to the other people in that French restaurant. Because your young sailor had Christmas spirit in his soul, he released the love and joy that had been smothered within us by anger and disappointment. He gave us Christmas.
Thank you, Sir, very much.
Merry Christmas,
Bill Lederer
* * *
Xem bài trên trang Văn: click vào đây
Về trang chính www.nuiansongtra.com