Phần 4: Mỹ vẫn dẫn đầu về công nghệ, nhưng Trung Quốc đang bắt kịp nhanh
Part 4: America still leads in technology, but China is catching up fast
The Economist
Phan Nguyên dịch
16/05/2019.
Một điều hiếm gặp đã xảy ra tại một khu công nghiệp gần Washington, DC, vào tháng 11 năm 2018. Dự án mở rộng trị giá 3 tỷ đô la của một nhà máy thiết bị bán dẫn thuộc sở hữu của Micron Technologies, nhà sản xuất chip nhớ tiên tiến, có trụ sở tại Idaho, bắt đầu tiến hành xây dựng. “Mấy năm trước, nếu mở rộng nhà máy kiểu như vậy sẽ có người nói rằng nó sẽ sớm được chuyển đến Trung Quốc, phải không?”, James Mulvenon, một chuyên gia về chính sách và gián điệp không gian mạng của Trung Quốc, nói.
Nhưng bây giờ thì khác. Thay vào đó, nhà máy của Micron cho thấy viễn cảnh tương lai. Niềm tin vào Trung Quốc đã sụp đổ trong giới quan chức chính phủ cũng như lãnh đạo doanh nghiệp Mỹ, và một sự đồng thuận đã tăng lên cho rằng các công ty Trung Quốc đã thu hẹp khoảng cách công nghệ với các đối thủ phương Tây một cách không đàng hoàng và bằng các biện pháp bất hợp pháp.
Những căng thẳng ngày nay làm cho cuộc Chiến tranh Lạnh hồi thế kỷ trước trông có vẻ đơn giản. Năm 2018, Trung Quốc chiếm 57% doanh thu thuần của Micron. Trong những năm 1960 và 1970, các công ty công nghệ Mỹ không phụ thuộc vào khách hàng Liên Xô. Nhưng Micron là một biểu tượng cho thấy cạnh tranh thương mại đang trở thành một cuộc đấu có tổng bằng không, trong đó một bên thắng và một bên thua. Vào năm 2015, Micron đã từ chối một đề nghị mua lại trị giá 23 tỷ đô la đến từ một quỹ đầu tư do nhà nước Trung Quốc hậu thuẫn, nói rằng họ tin một thỏa thuận như vậy sẽ bị Ủy ban Đầu tư nước ngoài tại Hoa Kỳ (CFIUS) bác bỏ. Năm 2018, Bộ Tư pháp đã truy tố một công ty nhà nước Trung Quốc, đối tác Đài Loan của công ty này và ba cá nhân về tội đánh cắp bí mật thương mại liên quan đến công nghệ chip nhớ của Micron, một công nghệ có giá trị hàng chục tỷ đô la. Chuyện này diễn ra sau các vụ kiện qua lại, theo đó công ty bị buộc tội của Trung Quốc khẳng định rằng họ sở hữu các bằng sáng chế có liên quan ở Trung Quốc và do đó chính họ mới là nạn nhân của Micron. Một tòa án Trung Quốc ủng hộ cáo buộc này, sau đó Micron bị điều tra theo luật chống độc quyền.
Những người có quan điểm diều hâu với Trung Quốc ở Washington nói rằng trò chơi có tổng bằng không này đều xoay quanh việc Trung Quốc vi phạm pháp luật. “Nói một cách thẳng thắn, Trung Quốc dường như quyết tâm ăn cắp để leo lên nấc thang kinh tế, và chúng ta là người chịu thiệt hại”, Christopher Wray, giám đốc của FBI, tuyên bố như vậy vào ngày 26/04, đồng thời nói thêm rằng gần như tất cả 56 văn phòng của cơ quan này đều đang điều tra các vụ gián điệp kinh tế mà trong đó “gần như luôn luôn liên quan tới Trung Quốc”. Trong khoảng thời gian từ tháng 3 đến tháng 11 năm 2018, Bộ Tư pháp Mỹ đã truy tố hàng chục cá nhân và tổ chức mà chính phủ Trung Quốc chỉ đạo để đánh cắp các bí mật thương mại từ 15 công ty, chủ yếu trong ngành hàng không vũ trụ và công nghệ cao.
Những người khác thì nói rằng trò chơi có tổng bằng không này liên quan đến những lời hứa bị phá vỡ đối với người lao động Mỹ. Họ nhắc lại chuyện các lãnh đạo chính trị Mỹ hứa hẹn với các công nhân rằng các ngành sản xuất giá trị cao sẽ ở lại Mỹ, ngay cả khi toàn cầu hóa đưa các việc làm lương thấp sang Trung Quốc.
Sử dụng vị thế chủ tịch ủy ban Thượng viện về doanh nghiệp nhỏ và tinh thần kinh doanh, Thượng nghị sĩ Marco Rubio đại diện bang Florida vào tháng 2 vừa qua đã đưa ra một báo cáo lên án kế hoạch của Trung Quốc nhằm trở thành cường quốc toàn cầu trong mười lĩnh vực công nghệ cao, từ trí tuệ nhân tạo (AI) đến hàng không, được xác định trong chiến lược Made in China 2025 (MIC2025) do chính phủ Trung Quốc ban hành năm 2015. Ông Rubio viết trong báo cáo rằng nếu Mỹ để Trung Quốc trở thành lãnh đạo toàn cầu về đổi mới và chế tạo “thì đó sẽ là một kết quả không thể chấp nhận được đối với người lao động Mỹ”.
Trong một biểu hiện dân túy, ông Rubio cũng không ngại lập luận rằng chính phủ có vai trò trực tiếp trong việc bảo vệ các công nhân cổ cồn xanh. Ngành chế tạo cung cấp việc làm ổn định hơn so với ngành dịch vụ, báo cáo của Rubio cho biết. Báo cáo này kêu gọi Mỹ sử dụng các chính sách công nghiệp, bao gồm các thay đổi về thuế và kiểm soát xuất khẩu, để bảo vệ các ngành công nghiệp từ robot đến chế tạo máy kéo.
Đó là ăn cắp
Không phải mọi thượng nghị sĩ đều có tiếng nói thẳng thắn như ông Rubio, và nhiều người cũng không thích kiểm soát xuất khẩu. Nhưng sự mất lòng tin sâu sắc vào Trung Quốc là một tình trạng lưỡng đảng trong Quốc hội. Quan điểm của các doanh nghiệp Mỹ ở Trung Quốc có phần cân bằng hơn, như có thể thấy trong cuộc khảo sát công bố hồi tháng Hai về môi trường kinh doanh năm 2019 của Phòng Thương mại Mỹ ở Trung Quốc. Gần 70% các công ty nói rằng họ có lợi nhuận. Tuy nhiên, vẫn có những dấu hiệu cảnh báo. Trong khảo sát của AmCham, một nửa các công ty công nghệ Mỹ cho biết họ hạn chế đầu tư vào Trung Quốc vì ở đây thiếu cơ chế bảo vệ tài sản sở hữu trí tuệ (IP), bất chấp việc Trung Quốc hứa hẹn sẽ nghiêm túc về vấn đề này nhiều năm nay.
Trung Quốc đã cứng rắn hơn đối với các hành vi vi phạm bản quyền, từ hàng tiêu dùng giả cho đến vi phạm bằng sáng chế. Nhưng các giám đốc điều hành nước ngoài vẫn kể những câu chuyện kinh hoàng về áp lực phải chia sẻ bí mật thương mại với đối tác địa phương và các cuộc tấn công mạng vào máy chủ của công ty ở quê nhà. Đáng buồn thay, 13% các công ty thành viên được khảo sát bởi AmCham nói rằng rủi ro lớn nhất của họ là tình trạng trộm cắp bởi chính nhân viên của mình.
Có một số cách mà sự cạnh tranh kinh tế có thể trở thành trò chơi có tổng bằng không, và tất cả có thể được nhìn thấy ở Trung Quốc ngày nay. Trộm cắp chỉ là một. Một cách khác là theo đuổi thay thế nhập khẩu bằng các lựa chọn khác trong nước, thông qua các biện pháp công bằng hoặc gian lận. Nước Mỹ đang rơi vào tình trạng mất lợi thế, nhưng Mỹ vẫn là chủ nhà của các công ty dẫn đầu toàn cầu trong các ngành từ hàng không vũ trụ và chất bán dẫn đến phần mềm và xe tự lái. Các quan chức Mỹ lo ngại rằng MIC2025 sẽ giúp Trung Quốc trở thành một quốc gia đẳng cấp thế giới trong tất cả các lĩnh vực đó.
Kể từ năm 2015, các kế hoạch hỗ trợ và lộ trình được công bố bởi các cơ quan nghiên cứu của chính phủ đã đặt ra hàng trăm mục tiêu chiếm lĩnh thị phần cho các công ty Trung Quốc, ví dụ, 80% xe điện hoặc xe lai “năng lượng mới” tiêu thụ ở Trung Quốc phải được sản xuất trong nước vào năm 2025. Các quan chức Trung Quốc, giờ đối mặt với phản ứng dữ dội trên toàn thế giới, hiện đang giấu nhẹm các mục tiêu này. Các phương tiện truyền thông nhà nước bị kiểm duyệt nghiêm ngặt đã ngừng sử dụng thuật ngữ MIC2025. Nhưng chính sách này đã không được bãi bỏ. Các bài phát biểu của lãnh đạo vẫn kêu gọi “tự lực” và “tự đổi mới”. Các lĩnh vực công nghệ khác của Trung Quốc cũng đang được khuyến khích tuân thủ chính sách gọi là “hợp nhất dân sự – quốc phòng”, một chiến lược quốc gia được hậu thuẫn bởi các lãnh đạo hàng đầu và được tài trợ bởi các khoản ngân sách an ninh quốc gia không minh bạch.
Việc quân sự hóa một số công nghệ của Trung Quốc gây ra các chi phí bên cạnh lợi ích, ông Mulvenon lưu ý. Những chi phí đó bao gồm các rủi ro cho các công ty phương Tây khi làm các hợp đồng hỗ trợ cho các công nghệ tàn bạo mà Trung Quốc đã áp dụng ở Tân Cương. “Tin tốt là người Trung Quốc sẽ phát hiện ra rằng sự tự cung tự cấp như vậy là rất khó”, Mulvenon nói, đồng thời cho rằng người Mỹ đã chứng kiến Trung Quốc ăn cắp và thiết kế ngược một thế hệ công nghệ rồi sau đó vẫn phải đánh cắp thế hệ tiếp theo vì không thể làm chủ được các nền tảng khoa học cơ bản. “Mô hình đó cực kỳ kém hiệu quả”.
Trung Quốc sẵn sàng chi tiền nếu cần, hỗ trợ cho những công ty chủ chốt hàng tỷ đô la tiền trợ cấp và thúc đẩy các công ty địa phương đặt hàng. Trong số những công ty hưởng lợi có Tập đoàn Máy bay Thương mại Trung Quốc (CMAC), công ty sản xuất máy bay thương mại C-919 được dự kiến sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp với dòng 737 của Boeing. Các nhà lập kế hoạch nhà nước đã đặt mục tiêu máy bay vận tải Trung Quốc phải chiếm được 10% thị phần trong nước vào năm 2025. C-919 đã gặp phải những rắc rối, khiến cho thời hạn đó có vẻ quá tham vọng. Nhưng thành công của Trung Quốc có thể nhanh chóng gây thiệt hại cho Mỹ, khi hạng mục xuất khẩu lớn nhất của Mỹ sang Trung Quốc vào năm 2017 là máy bay dân sự, trị giá 16,3 tỷ đô la. Báo cáo của Rubio phàn nàn rằng ít nhất mười công ty Mỹ cung ứng các bộ phận quan trọng cho C-919.
Trung Quốc đã tạo ra các thương hiệu lớn trong các lĩnh vực như xe điện và pin, một phần bằng cách ngăn cản các đối thủ nước ngoài. Rào cản bảo hộ cũng đã cho phép các công ty internet Trung Quốc phát triển. Hồi năm 2009, mười công ty internet lớn nhất theo doanh thu đều của Mỹ. Nhưng bây giờ vài trong số đó là của Trung Quốc (xem biểu đồ).
Tuy nhiên, sẽ sai lầm nếu phóng đại sức mạnh của Trung Quốc trong lĩnh vực phân tích dữ liệu lớn và AI, theo Dieter Ernst thuộc Trung tâm Đông-Tây, một viện nghiên cứu ở Hawaii. Việc thiếu cơ chế bảo vệ quyền riêng tư gần như hoàn toàn có thể khiến nhiều dữ liệu bị mất, trong khi các công ty Mỹ giỏi hơn về các thuật toán tiên tiến giúp AI bớt phụ thuộc vào các tập dữ liệu lớn, Ernst viết. Các ứng dụng lớn của Trung Quốc vẫn chủ yếu được vận hành dựa trên các chip do Mỹ thiết kế, vốn vẫn đang dẫn đầu thế giới.
Mỹ còn có những lợi thế khác. Joy Dantong Ma đến từ MacroPolo, nhà viện nghiên cứu thuộc Viện Paulson, đã kiểm tra nguồn gốc của các diễn giả hàng đầu tại một hội nghị danh tiếng nhất về AI. Hầu hết đến từ các trường đại học và công ty công nghệ Mỹ. Nhưng điều quan trọng là hơn một nửa những ngôi sao người Mỹ đó được sinh ra ở nước ngoài. Chính sách thắt chặt thị thực của Trump sẽ đe dọa tới thực tế đó.
Một số hình thức cạnh tranh có thể công bằng nhưng vẫn kết thúc với một bên giành được nhiều lợi ích hơn. Đáng chú ý, một số lĩnh vực công nghệ mang lại lợi thế cho người tiên phong, trao phần thưởng lớn cho các quốc gia hoặc doanh nghiệp dẫn đầu sớm, cho phép họ đặt ra các tiêu chuẩn mà những người tham gia sau này không có nhiều lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Hồi tháng Tư, Ủy ban Đổi mới Quốc phòng, một ủy ban cố vấn của Lầu Năm Góc gồm các ngôi sao sáng ở Thung lũng Silicon, đã đưa ra một báo cáo cảnh báo rằng Trung Quốc đang trên đường đạt được thành công này trong cuộc đua nhằm thống trị mạng di động 5G. Thế hệ công nghệ không dây tiếp theo này hứa hẹn sẽ cách mạng hóa các ngành công nghiệp hiện có và tạo ra những ngành hoàn toàn mới với tốc độ dữ liệu gấp khoảng 20 lần so với mạng 4G.
Một thập niên trước, các công ty Mỹ đã dẫn đầu sớm trong công nghệ 4G, thiết lập các tiêu chuẩn cho các thiết bị cầm tay mới và các ứng dụng phổ biến trên toàn thế giới. Sự thống trị đó đã giúp Apple, Google và các doanh nghiệp Mỹ khác tạo ra doanh thu hàng tỷ đô la. Trung Quốc đã học được bài học của mình, đầu tư 180 tỷ đô la để triển khai mạng 5G trong năm năm tới và giao các dải tần số không dây cho ba nhà mạng nhà nước. Ở Mỹ, các dải tần số như vậy phần lớn không được dùng cho mục đích thương mại vì nó được ưu tiên sử dụng bởi chính phủ liên bang. Các công ty Mỹ đang thử nghiệm trên các dải tần số có một số lợi thế nhất định trong điều kiện phòng thí nghiệm nhưng dễ bị chặn bởi các tòa nhà và cây cối. Vì lý do này, bất chấp áp lực của Mỹ đối với các đồng minh, phần lớn thế giới có thể sẽ chọn các thiết bị cầm tay, chip và tiêu chuẩn của Trung Quốc, ủy ban cố vấn của Lầu Năm Góc kết luận. Vì các lực lượng vũ trang Mỹ cần hoạt động trên toàn thế giới, họ sẽ phải chuẩn bị gửi dữ liệu thông qua một thế giới công nghệ không dây “hậu phương Tây” và thông qua các mạng “không tin cậy”, được lắp đặt với các thành phần do các công ty Trung Quốc như Huawei cung cấp. Điều đó có nghĩa là Mỹ sẽ phải tập trung nhiều hơn vào mã hóa và bảo mật.
Mạng internet bị chia rẽ
Một số cuộc ganh đua công nghệ sẽ bớt tàn khốc hơn. Khi Trung Quốc và Mỹ tách khỏi thị trường kỹ thuật số của nhau, mỗi bên sẽ tìm kiếm tăng trưởng ở phần còn lại của thế giới. Một thế giới mạng bị chia cắt, hay còn gọi là “splinternet”, đã trở thành hiện thực, khi mạng internet ở Trung Quốc phát triển đằng sau một bức tường lửa kiểm duyệt. Các công ty lớn của Mỹ như Amazon đang quảng bá dịch vụ thanh toán ở Ấn Độ. Dịch vụ Alipay của Trung Quốc đang tích cực hoạt động tại Brazil. Trung Quốc đang xuất khẩu các hệ thống giám sát và thuật toán kiểm duyệt cho các quốc gia độc tài từ Ethiopia đến Venezuela. Với một sự thay đổi đường hướng, Mỹ có thể giúp thúc đẩy một mạng internet tôn trọng sự riêng tư. Các công ty y sinh và các phòng thí nghiệm chỉnh sửa gen phương Tây có thể giúp tiêu chuẩn đạo đức trở nên nghiêm ngặt hơn.
Thật đáng lo khi ông Trump là một người không thân thiện với công nghệ. Ông đã đề xuất giảm ngân sách cho các quỹ nghiên cứu khoa học, mặc dù Quốc hội đã bác bỏ điều đó. Sau hai vụ tai nạn máy bay của Boeing 737 Max gần đây, ông đã tweet rằng “máy bay giờ trở nên quá phức tạp để vận hành”. Tuy nhiên, năm ngoái ông Trump cũng đã ký một dự luật lưỡng đảng cho phép chi 1,3 tỷ đô la cho nghiên cứu máy tính lượng tử. Mục đích là để dẫn trước Trung Quốc trong ngành máy tính khai thác các định luật vật lý lượng tử để đạt được tốc độ xử lý vốn chỉ thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng. Nước Mỹ vẫn đang dẫn đầu lĩnh vực này, nhưng Tập Cận Bình coi đó là ưu tiên quốc gia, thu hút các nhà khoa học trở về từ các phòng thí nghiệm lượng tử ở Mỹ và Châu Âu. Nếu Trung Quốc thành công, họ có thể phát triển các liên lạc vệ tinh và radar lượng tử gần như không thể hack được để phát hiện các máy bay và tàu ngầm có khả năng tàng hình cao nhất.
Một thành công như vậy sẽ biến một cuộc ganh đua công nghệ thành một cuộc chạy đua vũ trang. Lúc đó Mỹ sẽ phải quyết định liệu một Trung Quốc như thế còn có thể răn đe được hay không, hay liệu một ngày nào đó nó có thể sử dụng các năng lực mới (để chống lại Mỹ).
The Economist
Phan Nguyên dịch
Competing in technology
Part 4: America still leads in technology, but China is catching up fast
The Economist
16/05/2019.
Commercial competition is turning into a zero-sum contest.
A rare thing happened in an industrial park near Washington, dc,last November. Construction began on a $3bn extension to a semiconductor foundry owned by Micron Technologies, a maker of advanced memory chips, based in Idaho. “A few years ago, opening that sort of extension would have people saying, well, that is going to be moving to China soon, isn’t it?”, observes James Mulvenon, an expert on Chinese cyber-policy and espionage.
Not now. Instead, that Micron foundry is a glimpse of the future. Trust in China has collapsed among American government and business bosses, and a consensus has grown that Chinese firms have closed the technological gap with Western rivals with indecent speed and by illicit means.
Today’s tensions make the original cold war look simple. In 2018 China accounted for 57% of Micron’s net sales. In the 1960s and 1970s American tech companies did not rely on Soviet customers. But Micron is a symbol, several times over, of how commercial competition is turning into a zero-sum contest, in which one side wins at the other’s expense. In 2015 Micron rebuffed a $23bn takeover bid from a Chinese state-backed investment fund, saying that it thought such a deal would be blocked on national-security grounds by the Committee on Foreign Investment in the United States (cfius). In 2018 the Department of Justice indicted a state-owned Chinese firm, its Taiwanese partner and three individuals on charges of stealing trade secrets relating to Micron’s memory chips—technology worth tens of billions of dollars. That followed lawsuits and countersuits in which the accused Chinese firm asserted that it owned the relevant patents in China and was therefore Micron’s victim. A Chinese court sided with it, then Micron was hit with an antitrust probe.
China hawks in Washington say the zero-sum game is about broken laws. “Put plainly, China seems determined to steal its way up the economic ladder at our expense,” declared Christopher Wray, the director of the fbi, on April 26th, adding that nearly all the agency’s 56 field offices are working on economic spy cases “that almost invariably lead back to China”. Between March and November 2018, the Department of Justice indicted a dozen individuals and entities it says were directed by the Chinese government to obtain commercial secrets from 15 companies, predominantly in aerospace and high technology.
Others say the zero-sum game involves broken promises to American workers. They recall American political leaders assuring workers that high-value manufacturing would stay in America, even as globalisation carried cheap jobs to China.
Using his chairmanship of the Senate committee on small business and entrepreneurship as a bully pulpit, Senator Marco Rubio of Florida in February issued a report condemning China’s plans to become a global powerhouse in ten high-tech fields, from artificial intelligence (ai) to aviation, as laid out in the “Made in China 2025” (mic2025) plan issued by the State Council in 2015. Should America let China become the global leader in innovation and manufacturing, “this would be an unacceptable outcome for American workers,” Mr Rubio writes in his report.
In a mark of these populist times, Mr Rubio is not afraid to argue that government has a direct role to play in defending blue-collar factory jobs. Manufacturing provides more stable employment than services, the Rubio report avers. It urges America to use industrial policies, including tax changes and export controls, to defend industries from robotics to tractor-making.
It’s a steal
Not all senators are as vocal as Mr Rubio, nor as keen on export controls. But deepening distrust of China is a bipartisan norm in Congress. The views of American businesses in China are a bit more nuanced, as shown by the 2019 business-climate survey of the American Chamber of Commerce there, issued in February. Nearly 70% of firms say they are profitable. Still, there are warning signs. In the AmCham survey, half of all American technology firms say they limit investments in China because of inadequate protection of intellectual property (ip), even after years of Chinese promises to get serious about it.
China has become tougher on acts of piracy, from fake consumer goods to breaches of patents. But foreign executives still tell horror stories about pressure to share secrets with local partners and cyber-attacks on company servers back home. Depressingly, 13% of member firms in the AmCham survey said that their greatestip risk was theft by their own employees.
There are several ways in which economic competition can become zero-sum, and all can be seen in China today. Theft is just one. Another is the pursuit of import substitution, aiming to replace imports with domestic alternatives, by fair means or foul. America is in a funk about losing its edge, but it is still home to global champions from aerospace and semiconductors to software and self-driving vehicles. Its officials worry that mic2025 commits China to being world-class in all those sectors.
Since 2015 supporting plans and road maps published by government research agencies set out hundreds of market-share targets for Chinese firms, declaring, for instance, that 80% of electric or hybrid “new energy” vehicles sold in China must be domestically produced by 2025. Chinese officials, facing a worldwide backlash, now downplay those targets. Strictly-censored state media have stopped using the term mic2025. But the policy itself has not been repealed. Speeches by party chiefs ring with calls for “self-reliance” and “indigenous innovation”. Other Chinese technology sectors are being encouraged to comply with a policy called “civil-military fusion”, a national strategy backed by top leaders and funding from opaque national-security budgets.
That militarisation of some Chinese technology imposes costs as well as benefits, notes Mr Mulvenon. Those costs include the risks for Western firms of doing work that supports the brutal techno-dystopia that China has built in Xinjiang. “The good news is that the Chinese are going to discover that autarky is hard,” says Mr Mulvenon. Americans have watched China stealing and reverse-engineering one generation of technology, he says, then having to steal the next after failing to master the underlying science. “That model is incredibly inefficient.”
China is willing to spend what it takes, showering would-be champions with billions of dollars in subsidies and prodding local firms to place orders. Among the beneficiaries is the Commercial Aircraft Corporation of China, whose c-919 commercial airliner is intended as a direct competitor to Boeing’s 737. State planners have set a goal of a 10% domestic market share for Chinese airliners by 2025. The c-919 has had teething troubles, making that timetable ambitious. But success for China could quickly feel zero-sum in America, whose top export category to China in 2017 was civilian aircraft, worth $16.3bn. The Rubio report laments that at least ten American firms supply vital parts to the c-919.
China has created big brands in such fields as electric vehicles and batteries, in part by shutting foreign rivals out. Protectionist barriers have also allowed Chinese internet firms to grow. In 2009 the ten largest internet companies by revenue were American. Now several are Chinese (see chart).
Still, it is a mistake to exaggerate China’s strengths in big-data analysis and ai, according to Dieter Ernst of the East-West Center, a think-tank in Hawaii. A near-total lack of privacy protection may help sweep up lots of data, but American firms are better at advanced algorithms that make ailess dependent on big data sets, Mr Ernst wrote. Big Chinese applications are still mostly powered by American-designed chips, which remain world-beating.
America has other advantages. Joy Dantong Ma of MacroPolo, the in-house think-tank of the Paulson Institute, examined the origins of leading speakers at the most prestigious ai gathering. Most came from American universities and tech firms, she found. Crucially, though, more than half those American stars were foreign-born. Team Trump’s visa clampdown imperils that.
Some forms of competition can be fair but still end with the gains going mostly to one side. Notably, some technological fields give a “first-mover advantage” that offers huge rewards to countries or businesses that take an early lead, allowing them to set standards that later entrants have little choice but to follow. In April the Defence Innovation Board, a Pentagon advisory committee of Silicon Valley luminaries, issued a report warning that China is on track to pull off this feat in the race to dominate 5gmobile telecommunications. This next generation of wireless technology promises to revolutionise existing industries and invent whole new ones with data speeds about 20 times those of 4g.
A decade ago American firms took an early lead in 4g, setting standards for new handsets and applications that spread worldwide. That dominance helped Apple, Google and other American businesses generate billions of dollars in revenues. China learned its lesson, investing $180bn to deploy 5g networks over the next five years and assigning swathes of wireless spectrum to three state providers. In America the same part of the spectrum is largely off-limits commercially because it is used by the federal government. American firms are experimenting with a different part of the spectrum that has some advantages under laboratory conditions but is easily blocked by buildings and trees. For this reason, in spite of American pressure on allies, much of the world is likely to adopt China’s handsets, chips and standards, the Pentagon board concludes. Since America’s armed forces are expected to operate worldwide, they must prepare to send data through a “post-Western” world of wireless technology and through “zero-trust” networks, studded with components from such Chinese firms as Huawei. That will mean more focus on encryption and security.
Home of the splinternet
Some technology contests look more benign. As China and America wall off their respective digital markets from one another, each will look for growth in the rest of the world. A divided world wide web, or “splinternet”, is already a reality, as China’s internet grows behind a great firewall of censorship. American champions like Amazon are promoting payment services in India. China’s Alipay service is active in Brazil. China is exporting surveillance systems and censorship algorithms to police states from Ethiopia to Venezuela. With a change in direction, America could make a virtue of an internet that respects privacy. Western biomedical firms and gene-editing laboratories could make a virtue of stricter ethics.
It is unhelpful that Mr Trump is a techno-curmudgeon. He has proposed budgets that slash scientific-research funds, though Congress reversed them. After two recent crashes of Boeing 737 Max airliners, he tweeted that “airplanes are becoming far too complex to fly”. Still, last year Mr Trump signed a bipartisan bill authorising $1.3bn for quantum-computer research. The aim is to keep ahead of Chinese work on computers that harness the laws of quantum physics to achieve processing speeds out of a science-fiction film. America leads this field, but Xi Jinping deems it a national priority, quizzing scientists who have returned from quantum laboratories in America and Europe. Should China succeed, it could develop almost unhackable satellite communications and quantum radar to detect the stealthiest planes and submarines.
Such a success would turn a technology contest into an arms race. America would then have to decide whether this China can be deterred or whether one day it might use its new capabilities.
China is on track to dominate 5G mobile tele-communications.
This article appeared in the Special report section of the print edition under the headline "One-party tech"
* * *
Xem bài liên hệ với chủ đề: click vào đây
Xem bài trang Kiến thức, tài liệu: click vào đây
Xem các bài trên trang Anh ngữ: click vào đây
Trở về trang chính: http://www.nuiansongtra.net